Khang, anh nghỉ việc rồi à?
Vào buổi tối đẹp trời, sau khi ăn tối xong thì cô trườn dài trên người Khang buồn chán tiện miệng hỏi một câu. Khang đưa tay nghịch tóc cô, anh cười:
- Anh ở nhà không tốt hơn sao?
Tiết Nhu bĩu môi lắc đầu, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, bàn tay còn mân mê bóp bóp ngực anh:
- Không phải không tốt, nhưng ở nhà sẽ chết đói đấy!
Nghe vậy Khang bật cười thành tiếng, anh búng nhẹ vào trán Tiết Nhu rồi kéo cơ thể cô xích lên. Để cô nằm ở dưới một hồi không biết anh còn toàn thây không nữa. Tiết Nhu nhíu mày, cô đã cố ý nằm xích xuống còn kéo cô lên, chứng tỏ là hiểu ý cô mà làm lơ.
Viễn Khang vuốt ve mái tóc suôn mượt:
- Nói tới mới nhớ. - Anh ngồi dậy kéo theo cả con bầu lười biếng ngồi dậy. Cô ngây ngốc nhìn anh, Khang nhẹ giọng. - Còn nhớ số tiền trong thẻ anh không?
Cô thật thà gật đầu, anh mỉm cười xoa đầu cô rồi nhẹ giọng:
- Vậy nếu... Anh nói tiền trong thẻ không còn nữa thì sao?
Thật ra tiền thì vẫn còn đó, chỉ là anh muốn đem tất cả trả cho ông ta. Nhớ hôm nào khi thấy số tiền đó Tiết Nhu đã mừng như điên, cười không khép nổi miệng, bây giờ không hỏi ý cô mà mang tiền đi trả thì là sai quá sai. Dẫu sao thì tiền đó cũng là tiền trợ cấp, không lăn lê bò lết để cầu xin, cũng chẳng phải tiền dơ bẩn gì.
Viễn Khang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-minh-tinh-yeu-bang-mot-dua-con/3001381/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.