Con muốn chơi với mẹ Giai Giai.
Viễn Khang không trả lời, anh ôm cô bảo bối nhỏ vào phòng làm việc rồi đóng cửa lại.
Từ lúc Tiết Nhu mất đến giờ đã hơn ba năm. Cô công chúa của cả hai đã ba tuổi, cô bé thừa hưởng sự đáng yêu và tính tình giống mẹ, gương mặt thì vừa giống ba cũng vừa giống mẹ.
Kể từ khi Trần Lệ Tiết Nhân sáu tháng tuổi, anh đã mở công ty riêng, bắt đầu xây dựng một sự nghiệp mới. Lúc trước là anh nông cạn cứ nghĩ chỉ cần sống như công nhân bình thường thì mọi chuyện sẽ yên ổn...
Tiết Nhu mất đi đối với anh mà nói là một vết thương không bao giờ phai mờ, anh là vì con gái mà đứng lên, không muốn bị Trần gia thao túng nữa. Sau một năm gầy dựng công ty, công ty đã phát triển một cách nhanh chóng, trước tiên anh mua lại căn nhà mình ở suốt mười lăm năm, căn nhà còn mãi bóng dáng của Tiết Nhu, tiếp đó là mua một căn biệt thự nhỏ. Vì là sống hai người, anh chỉ muốn cho con anh nó thoải mái chứ chẳng quan trọng sỉ diện gì cả, nếu mua một căn lớn quá thì sẽ rất cô đơn, trống trãi...
Đặt cô nhóc nghịch ngợm lên đùi, anh nhìn con bé:
- Nhưng mẹ Giai Giai con đang tập trị liệu mà? Con muốn mẹ phải nằm một chỗ giống lúc trước à?
Tiết Nhân ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu. Chiếc môi đo đỏ nhỏ nhắn chu chu ra:
- Không muốn, nhưng chơi với mẹ Giai Giai rất vui...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-minh-tinh-yeu-bang-mot-dua-con/3001369/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.