No, con không thể ngủ thiếu vú papa được...
Câu nói này đã khiến cả hai người lớn bật cười. Anh véo cái mũi nhỏ nhắn. Ôm chặt con gái hơn:
- Con đúng là vô sỉ chẳng khác nào mẹ con.
Lệ Giai Giai nghe thấy thì có chút hụt hẫng. Nhưng rồi cô vẫn giữ trên môi nụ cười, Khang chợt im bặt, hình như anh lại lỡ lời rồi. Tiết Nhân thường bị ba nói thế, con bé chỉ bĩu môi không thèm quan tâm nữa.
Lệ Giai Giai vội cười giả lả:
- Em thấy hơi mệt, nên cúp máy trước nhá. Nhân Nhân lát hồi phải ngủ ngoan đấy, đừng nằm máy lạnh.
- Giai Giai...
Nhắc nhở dặn dò Tiết Nhân xong Lệ Giai Giai liền tắt máy. Đến Khang cũng không kịp nói lời nào.
Viễn Khang khẽ thở dài, Tiết Nhân lúc này ngẩng đầu nhìn papa, đôi mày nhỏ nhắn chau lại:
- Papa chê con, mẹ giận rồi.
Khang chỉ mỉm cười xoa đầu con bé. Tiết Nhân cũng rất hiểu chuyện, biết anh không muốn trả lời liền im lặng úp mặt vào lòng anh, hưởng trọn hơi ấm tỏa ra từ cơ thể ấm áp này. Anh ôm con bé trong lòng, bàn tay đặt trên tấm lưng nhỏ bé vuốt ve.
Anh biết Giai Giai hiểu chuyện, nhưng đâu thể cấm anh nhắc tới Tiết Nhu? Tiết Nhu là người cả đời này anh không bao giờ quên, là người cả đời này chiếm trọn tình yêu của anh.
Anh không thể không nhắc tới Tiết Nhu vì dường như những thứ xung quanh anh đều có bóng dáng của cô gái ấy.
Thao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-minh-tinh-yeu-bang-mot-dua-con/3001366/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.