Viễn Khang và Tiết Nhân an toàn đáp máy bay. Có lẽ do trước lúc đi đã giỡn với mẹ nhiều quá. Nên khi lên máy bay con bé đã mệt mỏi ngủ thiết đi trong lòng anh.
Anh gọi xe trở về biệt thự, còn con nhóc nghịch ngợm kia đến giờ vẫn mê man ngủ trong lòng anh.
Về đến cổng nhà thì thật bất ngờ, người đàn ông cao ráo ăn mặc giản dị đang đứng cổng chờ anh. Viễn Khang khẽ nhíu mày, thoạt nhìn người đàn ông đó có chút giống anh, ngẫm nghĩ một hồi, anh xuống xe lấy vali. Trả tiền taxi rồi tiến về phía cổng nhà.
Bóng lưng cậu ta rộng rãi, sao anh lại thấy quen mắt thế nhờ? Hình như anh ta vẫn không thấy sự hiện diện của anh. Khang dừng bước, anh nhẹ giọng:
- Anh tìm ai?
Lúc này, người đàn ông kia liền xoay mặt về phía anh. Khang kinh ngạc nhướng mày.
- Viễn Vương?
[...]
- Papa... Con muốn ăn cái kia...
Tiết Nhân ngồi trong lòng anh liên tục đòi hết cái này đến cái kia. Viễn Vương mỗi lần muốn nói gì đó liền bị con bé cắt ngang. Anh chỉ biết cười cho qua với Viễn Vương chứ chẳng biết nói gì. Cuối cùng, vì con nhóc này quá loi nhoi nên là anh thả nó xuống, cho nó tự đi chơi.
Viễn Vương thấy vậy chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. Anh nhìn cậu em trai mấy năm không gặp của mình, có chút trưởng hành hơn rồi.
- Em đi đâu mấy năm trời vậy?
Vì không kìm được sự tò mò Khang đã lên tiếng hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-minh-tinh-yeu-bang-mot-dua-con/3001350/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.