Chú đẹp hơn papa, nhưng con không thể bỏ papa, nên tạm gọi chú là cha nuôi vậy!
Câu nói đơn thuần của cô bé ba tuổi khiến ba nó và chú nó phải ngẩn ngơ. Rất nhanh sau đó Viễn Vương bật cười xoa đầu cô gái nhỏ:
- Chú đẹp hơn papa con à?
Nhân Nhân thậm chí còn chẳng thèm nhìn đến sắc mặt papa nó. Con bé mùi mẫn trong vẻ đẹp ấm áp của Viễn Vương. Nhìn cái vẻ mặt vô sỉ mê trai giống hệt mẹ nó, anh tức giận đứng lên đi sang đó lôi cổ nó ra cốc nhẹ vào trán nó:
- Mới bây lớn đã mê trai.
Con bé không những không làm nư như thường ngày mà còn ngây thơ ôm lấy chân anh, đôi mắt to tròn lấp lánh:
- Ngày thường con cũng mê papa mà?
Nó trả lời vậy rồi còn nói gì được nữa?
Viễn Vương bật cười lớn, cậu đưa tay bồng con nhóc nhỏ lên cưng nựng:
- Dù sao chú cũng không có con, nhận con làm con nuôi cũng tốt. Cso người để chú lo lắng.
Tiết Nhân nhe răng cười, con bé ngoan ngoãn ngồi yên trong lòng Viễn Vương. Khang chỉ biết thở dài ngán ngẫm, giờ anh mới biết "vô liêm sỉ" nó truyền tự mẹ sang con. Và hình như bệnh này không thể nào chữa được!
- Cha nuôi, cha có kẹo không?
Tiết Nhân một lần nữa nhanh trí tỏ vẻ ngây thơ, cất giọng trong trẻo hỏi Viễn Vương. Cậu ngẩn ra một lúc rồi mò tay vào túi, rất may trong túi còn hai viên kẹo. Đây là thói quen của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-minh-tinh-yeu-bang-mot-dua-con/3001348/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.