Lúc Tô Nguyên quen Thang Ninh, vốn không ngờ tới việc cậu sẽ có một đứa con, khi ấy anh cũng không có ý định yêu đương nghiêm túc với Thang Ninh, cậu không phải là mẫu người ưa thích của anh.
Tô Nguyên thích những cậu trai hiền lành giản dị. Thang Ninh rất tốt, rất nổi bật, rất tự do. Đôi mắt cậu sáng ngời, nhưng lại mang vẻ biếng nhác ranh mãnh. Có đôi khi Thang Ninh khá hậu đậu, thường để quên điện thoại di động hoặc ví tiền lúc qua đêm ở chỗ anh, nửa đường về nhớ ra, lại hồng hộc chạy tới lấy.
Thang Ninh mở một cửa hàng nhỏ, không có lấy một cái biển hiệu, chỉ độc biển số to chình ình để nhận dạng, bán mấy thứ kỳ dị. Tô Nguyên tạt qua vài lần, toàn đồ hổ lốn hỗn tạp, khách mua hàng hầu hết đều là những kẻ vận thời trang dị hợm. Buôn bán chẳng đến nỗi nào, Thang Ninh tự hào về cửa tiệm này lắm.
Tô Nguyên từng bắt gặp một người trong tiệm đeo rất nhiều khuyên. Tô Nguyên nói với Thang Ninh, không chừng tháo hết đám khuyên kia xuống, toàn thân anh ta toàn lỗ.
Thang Ninh thần bí nói: “Chỗ ấy của anh ta cũng xỏ một cái.”
Tô Nguyên sửng sốt hồi lâu mới mắng: “Khùng.”
Thang Ninh nói Tô Nguyên là kiểu người tân cổ giao duyên, nói anh tiến bộ, nhưng thỉnh thoảng bảo thủ cực kỳ, nói anh cổ hủ, thì đôi khi anh tân thời đến hài hước. Thang Ninh vừa nhận xét vừa lắc đầu: “Người phiền phức như anh, càng phân tích càng rắc rối.”
Nhà Thang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-minh-deu-la-be-ngoan/2214705/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.