Sau khi Thang Ninh về nhà, cảm thương “đồng loại” rất nhiều, nói, đời này Chu Phóng thôi xong, bất kể là nửa đời sau hay nửa người sau đều bị một thằng đàn ông quản đến chết.
Tô Nguyên nhìn Thang Ninh còn nguyên quần áo nằm trên giường. Ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn khiến các đường nét trên khuôn mặt cậu bóng lên mượt mà. Ngồi bên cạnh, anh đưa tay sờ sờ gương mặt cậu, vì có dính hơi cồn mà nóng lên. Thang Ninh nghiêng nghiêng đầu, áp sát hơn vào lòng bàn tay anh, hỏi: “Sao thế?”
“Mặt rất nóng.”
Thang Ninh tự sờ mặt mình, như giải thích: “Em có uống nhiều rượu đâu, ra gió nên mặt bị nóng lên thôi.”
Tô Nguyên mỉm cười, đi tới đưa cậu một chén nước bạc hà. Lá bạc hà là bạn đồng hành của mùa hè. Thời tiết này mà dùng nó thì có chút lạnh, bọn họ chỉ uống cho tiêu rượu. Thang Ninh cũng khát, cầm lấy uống, uống hơn phần nửa còn muốn uống tiếp, Tô Nguyên đã cướp cái chén đi. Thang Ninh bất mãn, vừa định đứng dậy mở mồm, liền bị Tô Nguyên đẩy một cái, cả người cậu ngã ngược lại giường. Nụ hôn có hương bạc hà thơm mát, lạnh cả người. Tô Nguyên lần tay theo đùi cậu, cách một lớp quần jeans, cả hai đều thấy khó chịu.
Thang Ninh ngắc ngứ nói: “Tô Nguyên, bị bọn Chu Phóng kích thích hả? Về lại hưng phấn.”
Tô Nguyên không nặng không nhẹ đánh cậu, một tay cởi khuy áo đồng, một tay giữ lấy hai tay cậu, môi dán môi nói: “Câu này hiểu là: trước giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-minh-deu-la-be-ngoan/2214668/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.