Má Thang đi xe khách, buổi chiều thì đến nơi.
Thang Ninh và Tô Nguyên mang theo Thang Viên, hơn mười hai giờ ra bến xe đón bà rồi sẽ ăn trưa tại khách sạn gần đó. Sáng sớm, Thang Ninh còn hỏi Tô Nguyên: hôm nay Tô Nguyên có muốn cùng đi không? Sau đó bàn kế, sớm muộn cũng gặp mặt, không bằng cứ lễ độ đã, vô luận má Thang có bằng lòng gặp Tô Nguyên hay không, bọn họ chung quy không thể đánh mất ấn tượng ban đầu được. Tránh về sau má Thang nói hậu sinh bọn họ vô phép.
Mẹ của Thang Ninh hơn năm mươi tuổi, ăn vận sạch sẽ gọn gàng, nhìn qua có phần nghiêm túc. Thang Ninh rất giống mẹ. Bà trông có vẻ không được khỏe lắm, hơn nữa còn đi xe bốn năm giờ đồng hồ, người có chút khó chịu. Thang Viên chạy tới chạy lui trước bà gọi bà nội, má Thang xoa xoa đầu cháu: “Thang Thang, con đừng nhào lên người bà nữa, bà nội giờ không đủ sức bế con đâu. Hình như cao hơn, còn trắng hơn rồi.”
Thang Ninh tiến lại dìu mẹ, Tô Nguyên xách hành lí đồ đạc cho vào xe. Má Thang lúc này mới quay sang, gật đầu với Tô Nguyên. Thang Ninh nói với mẹ, đây là bạn, cũng là chủ nhà của cậu. Bà không tin, nhưng vẫn chiều theo cách nói của con, khách sáo lịch sự nói với Tô Nguyên: “Cậu Tô, thực ngại quá, còn phiền cậu tiếp tôi. Quấy rầy cậu rồi.”
Tô Nguyên trông vậy, với màn kịch mẫu tử này không biện pháp, đành phải đi tới, miệng nói: “Bác gái khách khí rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-minh-deu-la-be-ngoan/2214667/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.