Chương trước
Chương sau
Hai giờ sau, chuông cửa reo làm gián đoạn công việc của y.

Y đang bận tâm với các bản đồ giữa các vì sao, cố gắng tính toán xem phần còn lại của con tàu hành hương có thể ở đâu nếu một phần của nó được tìm thấy trên hành tinh đào hoang vắng đó.

Ôn Tần Khê tùy ý xem qua camera, lại giật mình nhìn thấy mẹ Khước đang kiên nhẫn đứng ở cửa nhà mình.

Vừa này là cái gì vậy?

Khước Nhiên Triết đã tìm hỗ trợ à?

Có phải hắn đang lợi dụng mẹ mình để tiếp cận y?

Đây là những câu hỏi chạy qua tâm trí y khi y rời khỏi căn phòng bí mật hướng ra cửa.

***

Ôn Tần Khê mở cửa, tự hỏi không biết mẹ Khước có đi lạc không, Triệu đình ở hướng ngược lại.

Theo ký ức của nhân vật, Triệu Hiệp Thư và Mẹ Khước không hề chạm mắt nhau.

Nói chính xác hơn, Triệu Hiệp Thư đã cố gắng đứng về phía cô để giành được trái tim của Khước Nhiên Triết và nhận được sự phù hộ của bà nhưng Mẹ Khước lại lạnh lùng với y đến mức omega buộc phải từ bỏ.

Bây giờ bằng cách nào đó bà đã vấp phải cửa nhà y và kiên nhẫn chờ đợi y.

Y không thể không tự hỏi liệu bà có đến để quở trách y và diễn lại cảnh nào đó trong vở kịch máu chó đề nghị đưa y hàng triệu đô la để tránh xa Nguyên soái hay không.

Y trước đây có thể đã bị cám dỗ để chấp nhận lời đề nghị của bà mặc dù trái đạo đức.

Dù lý do cho chuyến thăm không báo trước này là gì, y vẫn mở cửa với nụ cười thường trực chào đón bà vào trong và không quên đề phòng bà.

Y lịch sự chào bà trước khi phục vụ bà một tách trà thơm nóng vì đây là loại trà duy nhất y có thể tìm thấy trong bếp.

Pha xong năm phút, Ôn Tần Khê đặt khay lên bàn, cẩn thận rót một ít vào tách trà.

Mùi hương quen thuộc khiến bà choáng váng, đây là loại trà bà thích uống hàng ngày.

Việc Triệu Hiệp Thư có món này trong bếp chỉ là ngẫu nhiên hay là do duyên phận?

Sử dụng phương pháp vòng vo, bà hỏi: "Đây có phải là loại trà yêu thích của cháu không?" trước khi nhấp một ngụm với nụ cười phấn khởi.

Nụ cười đó khiến Ôn Tần Khê lạnh sống lưng, thản nhiên trả lời: "Không, cháu không uống trà, cháu thích cà phê hơn."

Mẹ Khước bực tức trước câu trả lời của y để hỏi thêm. "Vậy tại sao cháu...," bà hỏi nhưng dừng lại không thể cưỡng lại việc nhấp thêm một ngụm nữa.

Đương nhiên, Ôn Tần Khê biết tại sao trà lại ở trong phòng bếp của mình.

Nhân vật này mê Khước Nhiên Triết đến mức ưu tiên tìm hiểu thói quen của Khước gia để sau này có thể nịnh nọt nhưng tất nhiên, Ôn Tần Khê không có ý định nhắc đến điều này với bà.

"Ồ, tôi tùy tiện mua nó phòng khi có khách. Cháu đoán đó là một quyết định đúng đắn," Ôn Tần Khê nhấp một ngụm nước ấm nói khi cảm giác nôn nao lại một lần nữa len lỏi vào người y.

Bà chấp nhận câu trả lời của y và nhìn quanh ngôi nhà nhỏ nhưng xinh đẹp và bà cùng ấm cúng này.

Bà đã đến thăm cung của Hoàng đế, nơi toàn bộ hoàng gia cư trú, ngoại trừ Triệu Hiệp Thư.

Nó lớn gấp mười lần, trang trí đắt tiền nhưng không ấm áp và dễ chịu như cung của Triệu Hiệp Thư.

"Ồ, ta suýt quên mất," bà nhẹ nhàng đẩy hộp cơm bento về phía Ôn Tần Khê, "Tiểu Triết nhờ ta làm cho cháu một ít. Súp mì trong. Nó tốt cho người say rượu.”

Ôn Tần Khê bước vào đã nhìn thoáng qua hộp cơm, nhưng ngàn vạn năm sau cũng không nghĩ tới nó là dành cho y.

Một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp lồng ngực khi thấy vị CEO hống hách này khá dễ thương.

“Cháu cảm ơn ạ,” y nói, mở nắp với nụ cười rạng rỡ.

Mùi hương thơm ngon khiến y chảy nước miếng nhưng y phải kiềm chế và dành nó khi bà rời đi nếu không y sẽ xấu hổ khi ăn như một con lợn háu ăn.

Mẹ Khước không hỏi tại sao y không vui vẻ ăn uống, thưởng thức trà của bà mà không quan tâm đến thế giới xung quanh.

Chỉ đến khi hài lòng, bà mới nhận ra Triệu Hiệp Thư không có robot phục vụ.

Điều này cực kỳ kỳ lạ vì cung điện có rất nhiều bot máy chủ nhưng hoàng tử lại không có một chiếc nào nên bà hỏi, "Tại sao cháu không có bot máy chủ? Cháu tự làm mọi thứ à?"

"Cháu tự nấu bữa ăn và cho robot dọn dẹp đến mỗi ngày.... Thứ lỗi cho cháu vì đã nói thẳng nhưng có phải dì đã cố gắng hết sức để đưa cho cháu hộp cơm bento không? Cháu thực sự đánh giá cao điều đó nhưng cảm thấy thật kinh khủng nếu đây là lý do duy nhất dì đến rồi. Cháu làm phiền dì Khước," y nói với vẻ mặt đầy ẩn ý nhưng mẹ Khước lại nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào tay y nói: "Không sao đâu. Ta cũng đến để hỏi cháu một chuyện quan trọng," giọng điệu dịu dàng của bà khiến Ôn Tần Khê nhớ đến mẹ của y, "Ta hy vọng ta không vượt quá giới hạn của mình nhưng ta chỉ muốn hỏi cháu nghĩ gì về con trai ta?"

Ôn Tần Khê suýt chút nữa phun ra một ngụm nước.

Tốt hơn hết là y nên nhổ nó ra khi y bị nghẹn đến mức ho dữ dội.

'Cái quái gì thế?' y nghĩ với đôi mắt ngấn nước đang chăm chú nhìn mẹ Khước.

Người mẹ omega xoa lưng y một cách an ủi.

Chuyện gì đã xảy ra thế?

Chẳng phải Triệu Hiệp Thư trong mắt bà là một hoàng tử phù phiếm, không có phẩm giá và là nỗi xấu hổ của toàn vũ trụ sao?

Tại sao trong lòng lại thay đổi rồi?

"Ahem...uhm...chà, tại sao......uhm... thay đổi đột ngột quá?" Y ngập ngừng hỏi trong lòng không muốn buông tha người phụ nữ này một cách nhẹ nhàng.

Khuôn mặt của mẹ Khước tái nhợt và xấu hổ và hối lỗi, "Ta đã sai khi đánh giá lối sống của cháu và tin những gì người khác nói về cháu. Ta xin lỗi và hy vọng một ngày nào đó cháu có thể tha thứ cho ta."

Sắc mặt Ôn Tần Khê thay đổi mấy lần, không thể tin được tình huống này.

Không biết phải trả lời thế nào, y im lặng một lúc.

Sau một hồi đấu tranh nội tâm, cuối cùng y cũng hé môi định nói thì cánh cửa bị mở mạnh từ bên ngoài.

Dù là ai cũng không thèm gõ cửa mà cứ bước vào như đi vào nhà vệ sinh.

Y tự mắng mình vì đã không khóa cửa ngay từ đầu khi nhìn thấy hai mẹ con bước vào.

Họ vui vẻ chào đón mẹ Khước trong khi đối xử với người thứ hai trong phòng như không khí.

Ôn Tần Khê kỳ thật cũng không ngại, y muốn đuổi cả ba con gà mái ra khỏi nhà, nhưng lại không biết phải làm thế nào mới không quá lỗ mãng.

May mắn thay, Hoàng hậu đề nghị ba người đi mua sắm trong khi Triệu Hoàng Mỵ bám lấy mẹ Khước như một đứa trẻ hư hỏng.

"Dạ dì, đi thôi. Đã lâu rồi chúng ta không ở bên nhau," Triệu Hoàng Mỵ kéo tay áo mẹ Khước nói.

Hành vi này trước đây không làm mẹ Khước bận tâm nhưng bây giờ bà thấy nó thật kinh khủng.

Triệu Hiệp Thư bị cô lập với những người còn lại trong gia đình và mỗi lần bà hỏi thăm y trước đây, họ sẽ buộc tội y là người thô lỗ và thiếu tôn trọng, đó là lý do tại sao họ không bao giờ đưa y vào.

Hóa ra tất cả chỉ là dối trá, vị hoàng tử này thực chất rất ngọt ngào và ân cần khiến người khác khó có thể ghét mình.

"Ta e rằng lần này ta sẽ phải từ chối. Ta đến để dành thời gian với Hoàng tử Hiệp Thư," bà nói, cố gắng lịch sự từ chối lời đề nghị của họ nhưng làm sao họ có thể để họ vun đắp mối quan hệ dễ dàng như vậy.

Mặc dù Hoàng đế không đồng ý cho Triệu Hoàng Mỵ kết hôn với Nguyên soái nhưng Hoàng hậu vẫn hy vọng.

Bà ta tin rằng một ngày nào đó chồng mình sẽ nhận ra lợi ích từ sự kết hợp này nên bà ta đã duy trì tình bạn bền chặt với mẹ Khước.

Nói cách khác, khi đến lúc đó, mẹ Khước đương nhiên sẽ ban phước lành và chính thức chào đón công chúa vào Khước gia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.