Chương trước
Chương sau
Không chờ cho các trưởng lão khác phản ứng lại, Tạp Bá Lý nói xong liền quay đầu trầm giọng:
- Trước tiên trở về rồi hãy nói.
Thủy Ngưng trầm mặt gật đầu, mà ánh mắt Mộc Nhu nhìn sang bên Lâm Dịch. Cuối cùng hắn chỉ có thể than nhẹ một tiếng, đáy mắt hiện lên vẻ không cam lòng. Tính cả Tứ trưởng lão Khoa Lâm Na, bốn người hóa thành bốn đạo bạch mang bay ra khỏi kết giới...mà Lâm Dịch và Vân Băng tự nhiên do hai bàn tay nước khổng lồ do thủy nguyên tố tạo thành đưa đi cùng một chỗ.
Thẳng cho tới khi mấy người rời khỏi xong, đám trưởng lão Cổ Năng ở bên cạnh thờ dài, bắt đầu nghị luận.
- Thật sự đáng giận, tiểu tử này rõ ràng không biết sống chết, to gan dám chạy tới Cổ Năng gây sự. Chẳng lẽ những năm nay không đi lại trên đại lục, những tên gia hỏa tự đại kia đã quên mất Cổ Năng truyền thừa đáng sợ tới mức nào sao?
- Không phải, tiểu tử này không phải cố ý tới nơi đây gây sự, hắn đi tới đển mang Vân Băng đại nhân đi. Vừa rồi ta đứng không xa nghe được lời nói của Đại trưởng lão, hình như hắn là ngoại tôn của Tam trưởng lão đó.
- Cái gì? Ngoại tôn Tam trưởng lão? Cái kia...hắn vì cái gì...
- Chuyện này cũng không rõ ràng...chẳng qua nói thẳng tiểu tử này thật là đáng sợ. Vết nứt không gian vừa rồi...
Nói đến đây, thanh âm xung quanh không khỏi nhỏ đi rất nhiều. Các trưởng lão vừa đứng chỗ đó lúc trước đều hồi tưởng lại vết nứt không gian thanh thế kinh người dài tới mấy cây số, sắc mặt cả đám không khỏi tái nhợt.
- Chỉ một chiêu mà như vậy?
Những trưởng lão tới sau có chút không hiểu nối. Những trưởng lão này cũng không phải đồng thời chạy đến, có người tới trước có người tới sau, có người thực lực mạnh một chút, chung quy không hề đồng nhất. Mà chứng kiến một chiêu của Lâm Dịch cũng chỉ có một nhóm đuổi theo đầu tiên. Bọn họ đều là cường giả ngoài Đại tinh vị. Truyện Sắc Hiệp - truyentop.net
Tuy rằng các hệ chỉ có một Đại trưởng lão thế nhưng những người khác đều là trưởng lão, địa vị giống như nhau. Trên thực tế, thực ra vẫn có sự khác nhau, một gã Đại tinh vị trung giai chỉ có thể là một trưởng lão bình thường, một gã tinh vị hạ cấp cũng đồng dạng là trưởng lão bình thường. Sự khác biệt bên trong vô cùng lớn.
- Chỉ là một chiêu...kể cả Ngũ trưởng lão ở bên trong. Khoảng chừng hơn hai mươi người đều bị vết nứt không gian hút vào. Phải biết rằng đạo vết nứt không gian kia có khoảng cách dài mấy cây số, lực công kích đáng sợ như vậy chỉ sợ...chỉ sợ Đại trưởng lão cũng rất khó thừa nhận? Nhị trưởng lão cũng phải tránh vội. Nếu không...sợ rằng tên kia sớm đã rời khỏi.
Một cường giả Đại tinh vị trung giai chứng kiến một chiêu kia của Lâm Dịch nói.
Đám người tới sau lập tức hít sâu một hơi...vết nứt không gian mấy cây số? Chỉ là tưởng tượng cũng đã cảm thấy vô cùng đáng sợ...người mạnh nhất trong bọn họ cũng chỉ đạt Đại tinh vị trung giai, nhiều nhất chỉ có thể tạo thành vết nứt không gian vài trăm mét mà thôi. Nhưng âm thanh như động đất thế cũng đã đủ kinh người. Mấy cây số? Không cách nào tưởng tượng...
- Không cần phải suy nghĩ nữa. Cho dù tiểu tử này lợi hại thế nào thì hiện giờ cũng đã có bốn Đại trưởng lão tại đây. Hắn muốn trở mình cũng không thể được. Chúng ta về thôi.
Trầm mặc suốt nửa ngày, rốt cục cũng có một gã trưởng lão mở miệng nói.
Những người khác đều gật đầu, cả đám bay về phía khu quần kiến trúc. Thế nhưng chính vào lúc này, một gã trưởng lão khác lại bay ra phía bên ngoài.
- Á Lực Khắc! Ngươi định đi đâu vậy?
Người nọ vừa bay tới bên cạnh kết giới thì đã có một âm thanh vang lên sau lưng. Thân thể người nọ thoáng ngưng lại một chút, hắn nhìn về phía sau, thì ra có một trưởng lão vô tình quay đầu lại nhìn thấy hành động của hắn.
Á Lực Khắc khẽ cười cười nói:
- Vừa rồi Đại trưởng lão ra lệnh cho ta đi giám thị động tĩnh của đám ma thú bên ngoài.
Người kia nghe xong hỏi:
- Có cần giúp đỡ không?
Á Lực Khắc lắc đầu cười nói:
- Không cần, ta chỉ đi tới một nơi bí mật gần đó dể giám thị. Nhiều người sẽ bất tiện.
Người nọ suy nghĩ một chút, cảm giác hắn nói có đạo lý, lập tức gật đầu nói:
- Vậy ngươi mau đi. Ừm, cẩn thận môt chút.
- Được.
Á Lực Khắc vừa cười vừa nói, sau đó hắn đi vào trong lỗ hổng kết giới còn chưa khép lại ra ngoài. Mà trưởng lão kia nhìn thấy đối phương bay đi cũng không nghi ngờ gì, xoay người bay theo đám trưởng lão.
Á Lực Khắc ở bên ngoài chờ đợi trong chốc lát, xác định không có ai theo dõi phía sau, sắc mặt biểu lộ vẻ ngưng trọng. Hắn suy nghĩ một chút, thân hình nhoáng một cái liền bay ra ngoài...tốc độ cực nhanh, cơ hồ lóe lên rồi biến mất.
Sau một lát, hắn xuất hiện trước mặt một tòa núi cao.
Tuyết trắng bao trùm cả tòa núi, phía trên đỉnh núi hoàn toàn bị tuyết trắng bao bọc.
- Lâm Vân Hiên có ở đây không?
Khi Á Lực Khắc còn cách đỉnh núi mấy cây số thì đột nhiên mở miệng kêu lên...thanh âm của hắn tụ thành một đường, không hề khuếch tán ra chỗ khác. Hô xong, hắn liền đứng nguyên tại chỗ chờ đợi. Chỉ trong chốc lát, vài đạo ánh sáng xám bay từ trên đỉnh núi ra, Á Lực Khắc thấy vậy cũng không làm gì, vẫn chờ đợi như cũ.
Vài đạo bóng xám đi tới trước mặt Á Lực Khắc. Bọn chúng là vài tên thủ lĩnh ma thú Thánh cấp.
- Ngươi là ai?
Một ma thú Thánh cấp đầu sói nhìn Á Lực Khắc từ trên xuống dưới thật kỹ, ánh sáng màu xanh trong ánh mắt mang theo vẻ hung tàn cùng lạnh lùng nhìn chăm chú. Bản thể hắn chắc là một đầu ma thú Thánh cấp hình sói.
- Ta là ai không quan trọng. Trọng yếu là...nhi tử của Lâm Vân Hiên đã bị Cổ Năng bắt đi. Xem tình hình hiện giờ có lẽ là cửu tử nhất sinh. Nói chuyện này cho Lâm Vân Hiên biết, hắn sẽ hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Á Lực Khắc nói thẳng, cũng không nói gì thêm. Ánh sáng bạc trên tay hắn lóe lên ném ra một tinh thể thất thải xuất hiện cho ma thú Thánh cấp đầu sói. Tên ma thú đầu sói kia hơi sững sờ, lập tức phản xạ có điều kiện nhận lấy khối tinh thể thất thải. Còn Á Lực Khắc nhìn thấy nó tiếp nhận xong cũng không chào hỏi, trực tiếp xoay người bay tới phương hướng Cổ Năng.
Ma thú đầu sói kia sững sờ nhưng cũng không hề ngăn cản, lông mày hắn hơi nhíu lại, nhìn tinh thể trong tay có chút suy nghĩ. Cuối cùng lạnh lùng nói:
- Trở về.
Lời nói vừa dứt, sau đạo thân ảnh lại bắn trở về đỉnh ngọn núi.
- Nại Khắc Nhĩ, thế nào đây?
Ma thú đầu sói vừa mới tiến vào một động phủ trên đỉnh núi đã có người hỏi thăm. Tên ma thú đầu sói Nại Khắc Nhĩ ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là Lâm Cường đang hỏi hắn.
- Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra...hắn nói con của ngươi hình như đã bị Cổ Năng bắt đi, hiện giờ đang ở trong đó. Xem tình hình...có lẽ là cửu tử nhất sinh.
Nại Khắc Nhĩ án theo lời nói của Á Lực Khắc mà thuật lại.
- Cái gì?
Lâm Cường lập tức cả kinh, Nại Khắc Nhĩ đưa tinh thể cầm trên tay cho hắn, đồng thời nói thêm:
- Đây là thứ hắn bảo ta giao cho ngươi.
Lâm Dịch tiếp nhận, đầu lông mày hơi nhíu.
- Thế nào rồi Vân Hiên huynh đệ?
Trong lúc Lâm Cường đang suy nghĩ, một âm thanh nổ vang lên. Mọi người quay đầu lại, thì ra là đầu ma thú sư tử Tát Mông.
- Vừa rồi ta nghe được có người gọi tên ngươi, đã phát sinh chuyện gì?
Tát Mông đi đến bên cạnh Lâm Cường, cúi đầu nhìn xuống tinh thể thất thải trong tay hắn, hơi sững sờ một chút liền hỏi:
- Đây là cái gì?
Lâm Cường cau mày, ngẩng đầu nhìn Tát Mông nói:
- Tát Mông, phiền ngươi thông tri cho các huynh đệ một tiếng, bảo bọn họ tới chỗ này một lát.
Tát Mông có chút sững sờ, hắn lập tức gật đầu rồi đi ra ngoài động phủ. Ước chừng hơn mười phút sau, trước cửa động phủ phát ra tiếng động lớn xôn xao, sau đó từng người bên ngoài nối đuôi nhau đi vào.
Mà những thân ảnh đi vào đại bộ phận đều là ma thú Thánh cấp. Chỉ có một số ít là người...nhưng chỉ cần nhìn khí độ của những người này cũng đều biết rõ bọn họ đều không phải tay mơ.
- Vân Hiên, thế nào rồi?
Một gã thanh niên mặc áo bào xanh tiến vào động phủ liền trực tiếp hỏi.
Lâm Cường lắc đầu không nói gì. Ước chừng sau một lát đã đông đủ người, có khoảng hai mươi ba cả thảy. Tính cả Lâm Cường ở bên trong, nhân loại chỉ có sáu người.
Sau khi mọi người tiến vào liền tùy ý tìm một chỗ để ngồi xuống. Lâm Cường ngắm nhìn bốn phía rồi than nhẹ một tiếng:
- Trước tiên ta phải cảm ơn các vị huynh đệ...bởi vì việc của Vân Hiên khiến cho mọi người không quản đường xa vạn dặm tới đây, hơn nữa lại đi đối nghịch với thế lức mạnh nhất đại lục. Chỉ phần nhân tình này, Vân Hiên ghi nhớ trong lòng. Ngày sau các vị huynh đệ có chuyện gì, chỉ cần Vân Hiên biết rõ, dù là núi đao biển lửa Vân Hiên cũng không chút nhíu mày, nếu không thì ta không xứng là nam nhân.
Nói xong, Lâm Cường khom người thi lễ.
- Hắc hắc, Vân Hiên huynh đệ quá lời rồi. Đứng lên nào các vị, không phải ai cũng đều từng nhận qua ân cứu mạng của Vân Hiên huynh đệ sao? Hôm nay Vân Hiên huynh đệ có việc, vừa lúc có cơ hội cho mọi người báo ân, sao có thể nói tới chuyện cám ơn? Vân Hiên huynh đệ có lời gì cứ việc nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng mãi, chuyện tình như vậy không phù hợp với tính cách Vân Hiên huynh đệ a.
Nghe được lời nói của Lâm Cường, một gã thanh niên đầu báo lập tức cười lớn.
Người đi tới đây phần lớn đều là ma thú Thánh giai. Hơn nữa, mặc dù là ma thú Thánh giai thì cũng thuộc loại tồn tại cường đại nhất, mà từ trước tới giờ, ma thú, nhất là ma thú Thánh giai đều không có ấn tượng tốt đối với con người. Bởi vì quan hệ tới chiến văn cho nên không thiếu những ma thú Thánh giai bị cường giả loài người giết chết. Dù sao...hai việc này quả thật rất biến thái, mà muốn đạt được bọn chúng nhất định phải tinh luyện máu huyết trong cơ thể những ma thú Thánh giai kia.
Mà thứ máu huyết này cũng không phải chỉ là loại máu huyết như Hắc Mạn Ba Độc Dịch, cái này là tinh huyết chân chính do ma thú Thánh giai cung cấp từ ma hạch, lại thêm máu huyết toàn thân mới luyện hóa thành. Tuy rằng máu Hắc Mạn Ba Độc Dịch có thể tái sinh thế nhưng không thể so sánh một chút nào với máu huyết kia.
Nếu không, khi khởi động chiến văn hoặc là linh văn làm sao có thể có được lực lượng cường đại như vậy? Những lực lượng đó căn bản thuộc về lực lượng của ma thú khi còn sống. Mà ba đẳng cấp thượng trung hạ cũng chính là trình độ cường hãn của ma thú khi còn sống cùng các loại chủng tộc mà đề ra.
Trước đây đã từng nói qua...ma thú trong chủng tộc cũng phân ra cấp bậc. Đẳng cấp cao thì kẻ yếu có thể dễ dàng phát huy lực lượng cường đại. Mà đẳng cấp thấp thì kể cả lực lượng mạnh thế nhưng lại không dễ dàng phát huy.
Từ một góc độ nào đó, chiến văn và linh văn cũng chỉ có thể xem như một loại vũ khí mạnh. Nếu như nói bản thân thực lực của một đầu ma thú có lực lượng Đại tinh vị thượng giai thì khi tinh luyện máu huyết trong người nó xong, lực lượng của người luyện hóa cũng tăng tới Đại tinh vị thượng giai, cho dù gia trì chiến văn thì cùng lắm cũng chỉ có thể tăng công kích lên gấp đôi. Dù sao...bản thân thực lực của nó cũng chỉ có một chút như vây.
Chính vì nguyên nhân này cho nên ma thú Thánh giai vô cùng cừu hận nhân loại. Càng cường đại thì lại càng như thế...nếu như hiện giờ không ai biết trên đỉnh núi này có một đám ma thú Thánh giai tụ tập, mà nguyên nhân bọn hắn tụ tập lại là vì trợ giúp một nhân loại, chỉ sợ đại đa số nhân loại đều kinh ngạc rớt quai hàm.
Lâm Cường nghe được lời nói của ma thú đầu báo kia không khỏi bất đắc dĩ cười cười, hắn hít sâu vào một hơi rồi nói tiếp:
- Vừa rồi, bên trong Cổ Năng truyền đến tin tức, hiện giờ nhi tử của ta đã bị Cổ Năng bắt được, nguy hiểm vô cùng. Ta mời mọi người lại đây là muốn xin ý kiến của mọi người.
- Lâm Dịch chất nhi bị tóm sao? Không phải ngươi nói ít nhất hắn còn nửa năm nữa mới trở lại ư?
Một gã nhân loại đầu bạc nghe vậy có chút kinh ngạc hỏi.
Lâm Cường cười khổ một tiếng:
- Ta cũng không ngờ rằng hắn có thể tìm tới căn cứ Cổ Năng nhanh như vậy...Lúc trước không nói cho hắn biết vị trí cụ thể của Cổ Năng là muốn đề phòng hắn tiến vào Cổ Năng trước ta. Đến khi đó, dùng thế lực của chư vị huynh đệ sẽ nhanh chóng tìm được hắn. Thế nhưng...ta vẫn đánh giá hắn quá thấp a...
Nói xong lời cuối cùng, Lâm Dịch chỉ có thể cười khổ.
- Tin tức nơi phát ra có thể tin được không?
Một gã nam tử áo bào đen lạnh lùng hỏi.
Lông mày Lâm Cường thoáng có chút nhăn lại, lập tức gật đầu nói:
- Tin tức từ nơi phát ra tuyệt đối tin cậy.
Mọi người gật gật đầu, cả đám đều lâm vào trầm tư. Sau một lát, tên ma thú đầu gấu liền lớn tiếng hô:
- Đã như vậy. Chúng ta trực tiếp xông vào giết đi. Hiện giờ con trai và vợ của Vân Hiên huynh đệ đều đang ở trong Cổ Năng. Chúng ta trực tiếp giết vào rồi đoạt lấy bỏ chạy cũng không quá phiền toái.
Mọi người nghe vậy không khỏi thoáng kinh ngạc, nhưng ngay lập tức lại cười khổ lắc đầu. Tát Mông mắng to:
- Dùng cái đầu heo của ngươi mà nghĩ một chút, Cổ Năng là loại địa phương nào? Chỉ cần cường giả Đại tinh vị thượng giai cũng khoảng chừng bốn người, kể cả không tính Đại trưởng lão Thủy hệ cũng còn có ba. Thực lực như vậy không phải chúng ta có thể tùy ý khi dễ.
Tên ma thú đầu gấu kia bị Tát Mông mắng như vậy, hắn không phục nói:
- Cường giả Đại tinh vị thượng giai thì sao? Đại ca Bá Đế không phải cũng là cường giả Đại tinh vị thượng giai sao?
- Ngu ngốc. Tuy rằng đại ca Bá Đế lợi hại thế nhưng không chịu nổi ba cao thủ cùng cấp liên thủ công kích.
Tát Mông khinh thường mắng.
Ma thú đầu gấu kia tức giận, mặt gấu đỏ bừng lên nói:
- Thế thì làm sao? Đánh không lại ba cao thủ Đại tinh vị kia thì chúng ta đi đánh lén rồi rút về rồi lại đánh lén chẳng phải cũng tốt sao?
- Vậy người nhà của Vân Hiên huynh đệ làm sao mà cứu được? Ngươi đi cứu hay là ta đi cứu?
Tát Mông đáp trả. Ma thú đầu gấu kia phẫn nộ gào thét một tiếng. Thế nhưng bị Tát Mông trừng mắt nhìn, hắn chỉ có thể đứng bất động tại chỗ, hai mắt đỏ bừng, lỗ mũi thở gấp...
- Được rồi, bớt tranh cãi đi. Hiện giờ điều quan trọng nhất là làm thế nào để cứu người nhà của Vân Hiên huynh đệ. Lúc này không được phép nội đấu.
Một thanh âm ôn hòa vang lên, người nói là một gã thanh niên cực kỳ tuấn mỹ. Trên mặt người thanh niên mang theo một tia vui vẻ nhàn nhạt, toàn thân tràn ngập một loại khí tức đạm nhiên.
Ma thú đầu gấu tức giận hừ một tiếng, cuối cùng thở phì phì ngồi phệt xuống đất...tuy rằng hắn là cường giả Trung tinh vị thượng giai thế nhưng Tát Mông là cường giả Đại tinh vị hạ giai. Mặc dù đầu óc hắn không dùng được bao nhiêu nhưng cũng không phải thuần túy ngu ngốc. Nếu không hắn cũng không sống được đến bây giờ, mượn lời người thanh niên kia vừa nói, hắn cũng không nói gì thêm. Còn Tát Mông cũng không có tâm tư đi so đo với tên gia hỏa này...Tuy rằng thực lực của hắn chỉ có trình độ Trung tinh vị thượng giai nhưng thân thể lại vô cùng cứng rắn. Nếu thực sự liều mạng cũng rất hao tổn tâm lực. Tát Mông chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói thêm một câu nào.
- Vân Hiên, hiện giờ ngươi định làm thế nào?
Người thanh niên kia quay đầu nhìn về phía Lâm Cường cười hỏi.
Nghe được câu hỏi của hắn, Lâm Cường không khỏi khẽ cau mày nói:
- Bởi vì Dịch nhi đột nhiên xuât hiện cho nên kế hoạch cũ của chúng ta chỉ sợ không cách nào thực hiện.
Thanh niên kia nhẹ nhàng gật đầu, hắn cũng thoáng nhíu mày một lát rồi bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Theo như lời ngươi vừa nói. Chỉ cần Dịch nhi vừa xuất hiện sẽ gặp nguy hiểm cực lớn. Việc này không nên chậm trễ. Chúng ta tới luôn vào hôm nay, đành phải đi một bước tính một bước vậy.
Lâm Cường bất đắc dĩ gật đầu, hắn nhìn những người xung quanh nói:
- Cảm tạ các vị. Vân Hiên không còn nói được gì thêm. Cho dù hành động lần này thành công hay thất bại, Vân Hiên đều sẽ không quên chư vị huynh đệ...Bây giờ chúng ta ra ngoài thôi.
Hơn hai mươi đạo quang ảnh bay từ trong núi cao ra ngoài...phương hướng chính là tổng bộ của truyền thừa Cổ Năng.
- Tát Mông.
Trong lúc Tát Mông định rời đi, thanh âm Lâm Cường đột nhiên vang lên trong đầu hắn. Tát Mông không khỏi hơi sững sờ, quay đầu lại nghi hoặc nhìn Lâm Cường.
Lâm Cường thần thức truyền âm nói:
- Tát Mông, phiền ngươi đưa những tiểu huynh đệ dưới chân núi ẩn tàng đến bên cạnh Cổ Năng.
Tát Mông sững sờ, mặc dù hơi chút nghi hoặc thế nhưng vẫn gật đầu cười nói:
- Được.
Nói xong, hắn xoay người lại bay xuống chân núi...mà dưới chân núi kia toàn bộ đều là ma thú Thất cấp. Một mảnh đông nghịt, số lượng ít nhất cũng không dưới mười vạn.
Lâm Cường quay đầu nhìn thân hình Tát Mông rời đi, hắn lập tức hít sâu một hơi, quay đầu đuổi theo. Con mắt nhìn chăm chú vào phương hướng Cổ Năng, trong nội tâm thì thầm nói:
- Băng nhi, Dịch nhi...ta nhất định sẽ cứu các ngươi ra ngoài. Nhất định sẽ...
Hào quang hiện lên đâm thẳng vào trong Cổ Năng.
Lúc này trạng thái của Lâm Dịch không tốt chút nào, tuy rằng hắn đã khôi phục lai ý thức thế nhưng vết thương trên thân thể còn chưa khôi phục. Hơn nữa lực lượng trong cơ thể đã bị phong bế hoàn toàn, cũng bởi vì điều này mà quang mang thanh sắc của Sinh Linh quả hoàn toàn biến mất...sinh khí phụ thuộc vào năng lượng của hắn mà tồn tại. Muốn để sinh khí đi tới khắp các kinh mạch thì nhất định phải có năng lượng dẫn dắt. Mà lực lượng hiện giờ của hắn đã bị một tầng năng lượng màu vàng kim óng ánh khống chế hoàn toàn...kể cả dị năng, sinh khí cũng không có cách nào đi tới chỗ bị thương cả.
Ở bên cạnh hắn là vẻ mặt lo lắng của Vân Băng, từ lúc nhìn thấy mẫu thân, Lâm Dịch chỉ thấy thần sắc quan tâm xuất hiện trên khuôn mặt nàng...rất hiển nhiên, bởi vì chính mình mà mẫu thân bị lâm vào cảm xúc khẩn trương.
Phải biết rằng, lúc trước mẫu thân thấy phụ thân bị ba tổ chức lớn nhất đại lục đuổi giết. Hắn trải qua chuyện đó còn không khiến nàng bối rối như vậy...Thế nhưng hiện giờ chỉ vì nguyên nhân chính mình lâm vào hiểm cảnh khiến cho mẫu thân không cầm được tâm tình của chính mình.
Ngẫm lại cũng phải...hai mươi bảy năm không thấy nhi tử, đột nhiên hắn xuất hiện trước mặt mình lại là trong hiểm cảnh. Có thể tưởng tượng được tâm tình lúc đó của mẫu thân lo lắng và bối rối như thế nào. Vân Băng nhất thời không còn cách nào đành đi theo cảm xúc, lại không có chút chủ kiến cũng là điều dễ dàng lý giải.
Khách quan mà nói, trạng thái của Vân Băng như vậy coi như không tệ. Ít nhất nàng cũng không bị thương, chỉ là khẩn trương quá mức cho nên dung nhan tuyệt sắc của nàng bị tiều tụy vài phần. Tuy rằng thần sắc khẩn trương thế nhưng nhìn vẫn rất điềm đạm đáng yêu. Bây giờ Lâm Dịch thân ở trong căn phòng vô cùng âm u, xung quanh không có cửa sổ, cây đèn duy nhất trong phòng chiếu ánh sáng trắng cũng chiếu lên bộ dáng trắng bệch của hắn. Cả căn phòng chỉ có một cái bàn và vài cái ghế dựa.
Đối diện bàn Lâm Dịch ngồi có bốn người. Trong đó hắn chỉ biết hai người là bà ngoại Thủy Ngưng cùng Đại trưởng lão Mộc hệ Mộc Nhu. Dù sao hắn bắt lấy thủ hạ của Mộc Nhu, tự nhiên sẽ không lạ gì. Mà hai người một nam một nữ khác thì Lâm Dịch lại không biết.
Một gã nam tử cực kỳ khôi ngô, dáng vẻ uy nghiêm đang ngồi chính giữa. Hắn có vài phần bộ dáng không giận mà uy. Ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn Lâm Dịch khiến Lâm Dịch cảm giác như bị người ta nhìn thấu, trong lòng Lâm Dịch không khỏi có chút run sợ.
Bên cạnh nam tử khôi ngô có một người con gái. Nữ tử này có mái tóc dài màu đỏ mềm mại, khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại lạnh như băng...nếu không phải trên người nàng có khí tức vô cùng lạnh nhạt thì thậm chí Lâm Dịch khỏi nhớ tới Lang Sa đã nhiều năm không gặp. Nếu chỉ nói về khí chất không thôi, quả thực cô gái này không khác biệt Lang Sa lắm.
Mặc dù không nói chuyện thế nhưng hiện giờ xem bộ dáng bốn người ngồi chung với nhau, Lâm Dịch không khó suy đoán hai người xa lạ trước mặt chính là mấy vị Đại trưởng lão còn lại.
Chẳng qua Lâm Dịch có chút nghi hoặc chính là ở đây chỉ có bốn Đại trưởng lão...dựa theo năm hệ mà nói tất phải có năm Đại trưởng lão mới đúng a!
Lâm Dịch nghi hoặc, hắn cũng không biết tên Đại trưởng lão yếu nhất trong năm người đã bị chết dưới tay hắn.
Tràng diện yên tĩnh, Lâm Dịch cùng Thủy Ngưng và ba gã Đại trưởng lão lạnh lùng nhìn nhau...Lâm Dịch nhìn trong mắt Thủy Ngưng thấy vẻ áy náy cùng do dự, rất hiển nhiên, hiện giờ nàng vẫn còn rất mâu thuẫn.
Mãi lâu về sau, cuối cùng Tạp Bá Lý chậm rãi mở miệng. Hắn nhìn Lâm Dịch, trên mặt hiện vẻ tươi cười nhàn nhạt nói:
- Ngươi là Lâm Dịch sao?
Lâm Dịch nghe vậy đạm mạc nhìn hắn. Kỳ thật những lời đó đều là nói nhảm, chỉ là dùng để khai mở chủ đề mà thôi. Lâm Dịch suy nghĩ một chút, nhàn nhạt gật đầu mở miệng nói:
- Tốt, cũng không cần quanh co lòng vòng nữa. Các người muốn cái gì ở ta? Mời nói, chỉ cần thả ta và mẫu thân cùng ly khai.
Trên mặt Tạp Bá Lý không khỏi lộ vài phần kinh ngạc...hiện giờ lực lượng của Lâm Dịch đã bị chính mình phong ấn. Theo lý thuyết hắn căn bản không có biện pháp chống lại khí tức của mình mới đúng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.