Chương trước
Chương sau
Hắc Mạn Ba có đầu màu bạc hít sâu một hơi, ngăn chặn bi phẫn của mình, điềm nhiên nói:
- Yên tâm, thù của nhị ca, nhất định sẽ báo. Tên nhân loại kia bị máu huyết nhị ca đánh trúng, tuy rằng không biết hắn sống sót như thế nào, nhưng thực lực bản thân hắn nhất định hao tổn lớn, căn bản không có khả năng bay nhanh. Các con đều đang tìm kiếm hắn, nhất định sẽ có tin tức rất nhanh. Dùng tốc độ của chúng ta, trong khoảnh khắc có thể đuổi kịp hắn, đến lúc đó, nhất định phải tiêu diệt linh hồn hắn!
Hắc Mạn Ba có đầu màu đen nghe vậy, hung hăng nắm chặt nắm đấm, chợt cũng ngồi xuống, ánh mắt lại quăng về hướng Phệ hồn châu trên bàn đá.
- Linh hồn nhị ca kia...
Hắc Mạn Ba có đầu màu bạc cũng nhìn về phía Phệ hồn châu kia, đôi mắt lành lạnh lập tức biến thành bi thương:
- Triệu hoán đại ca trở lại, nói không chừng hắn sẽ có biện pháp khiến nhị ca sống lại, tạm thời chúng ta đặt linh hồn nhị ca trong khỏa Phệ hồn châu này a.
Hắc Mạn Ba có đầu màu đen im ắng, nhẹ gật đầu. Thời gian chậm chạp trôi qua.
Huyện Hải Thông, tại một khách sạn nào đó, trong một tiểu viện.
Ánh trăng treo giữa trời, hôm nay là trăng rằm, ánh trăng hình cầu tản ra bạch sắc quang mang, điểm màu trắng bạc trọn tòa thành thị, mông lung mà mát lạnh.
Trong sân bày đặt một bàn đá, bốn cái ghế đá. Lúc này, một thân ảnh chính đang ngồi trên mặt ghế đá, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên không trung, tay phải mang theo một bầu rượu, chốc chốc lại uống một ngụm.
Mượn ánh trăng màu bac, có thể nhìn thấy đây là một thiếu niên thập phần tuấn mỹ, đôi mi thanh tú của thiếu niên khẽ nhíu, tuy ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt lại không có bất kỳ tiêu cự nào, trong thần sắc hiện lên một tia sầu lo, tựa hồ rất có tâm sự.
- Tiểu Hạo.
Một thanh âm trong trẻo vang lên sau lưng, thiếu niên tuấn mỹ khẽ chấn động, phục hồi lại tinh thần, nhìn lại, trên mặt lộ ra một dáng tươi cười ngại ngùng.
- Trương đại ca.
Người đi tới là một gã thanh niên tướng mạo cực kỳ anh tuấn, nếu như Lâm Dịch có ở đây lúc này, có thể nhận ra, thanh niên anh tuấn này, chính là bạn tốt của hắn, Trương Tạp.
Trương Tạp cười cười với thiếu niên, đi đến mặt ghế đá bên cạnh hắn ngồi xuống, nhìn dáng tươi cười ngại ngùng nhưng không cách nào che dấu được sầu lo của thiếu niên, thầm thở dài một tiếng, nhưng chợt lại cười cười nhu hòa.
- Như thế nào? Lại đang lo lắng hả?
Dáng tươi cười ngại ngùng của thiếu niên có chút cứng ngắc lại thoáng một phát, thời gian dần qua, dáng tươi cười biến mất, lộ ra biểu lộ thất lạc, chậm rãi gật đầu:
- n.
Trương Tạp nhẹ cười cười, nói:
- Tốt rồi, không nên suy nghĩ nhiều, Thư Mộng không có việc gì, ngày mai chúng ta xuất phát, từ không trung bay qua mà nói, không quá ba tháng thời gian là có thể đến, ba tháng thời gian, sẽ không phát sinh chuyện gì đâu.
Thiêu niên nghe vậy khẽ gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn Trương Tạp, nói:
- Trương đại ca, lần này thật sự cám ơn ngươi và các vị tiền bối.
Trương Tạp cười lắc đầu, sau đó nói:
- Tốt rồi, đừng suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi sớm đi, sáng sớm ngày mai, chúng ta xuất phát.
- n. Thiếu niên lên tiếng, hai người đứng dậy, từng người về phòng của mình,
Sáng sớm hôm sau, lúc mặt trời lên, sáu bảy đạo thân ảnh, từ bến cảng huyện Hải Thông bay lên trời, từng thanh âm khí bạo bồng bồng bồng nương theo, hóa thành từng đạo tia sáng trắng, vọt thẳng lên trời.
Sâu trong đáy biển, tại một huyệt động trong sơn mạch.
Quang mang tinh lam sắc ẩn ẩn từ huyệt động truyền tới, nhưng vì địa thế bên ngoài hang động cực kỳ phức tạp, mặc dù có ánh huỳnh quang lóe ra, nhưng từ bên ngoài lại không nhìn ra chút nào.
Lúc này Lâm Dịch đang lẳng lặng khôi phục năng lượng của mình, lĩnh vực bao trùm bên ngoài thân hắn, hắn bảo trì trạng thái này đã hơn một tháng rồi.
Bất quá, tác dụng sau cực bạo quả thật rất lớn, khó trách lúc trước Lâm Cường đã cảnh báo, không đến lúc sinh tử lâm đầu, không cho phép sử dụng. Hoàn toàn tiêu hết năng lượng trong cơ thể, nếu muốn khôi phục như thời kỳ toàn thịnh, quả thật cần tốn hao công phu nhất định. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lâm Dịch toàn tâm vùi đầu vào trong trạng thái khôi phục, không có chút nào tỉnh lại.
Tại một chỗ sâu dưới đáy biển cách Lâm Dịch sáu, bảy mươi kilomet, trong huyệt động Hắc Mạn ba.
Bồng!
Một tiếng thật lớn vang lên, cả cái huyệt động đều run rẩy thoáng một phát.
- Tứ đệ, bình tĩnh!
Hắc Mạn Ba có đầu màu bạc nhíu mày, sau đó trầm giọng quát.
- Bình tĩnh? Tam ca, ngươi bảo ta bình tĩnh như thế nào? Hơn một tháng rồi, nhưng còn không có một chút tin tức nào về tên kia, ngươi nói ta bình tĩnh như thế nào? A!
Lại là một quyền, hung hăng đánh lên thạch bích, trong tiếng ầm vang, một đại động hơn một mét lại xuất hiện, cũng may chất lượng vách núi này cực kỳ cứng rắn, mà Hắc Mạn Ba có đầu màu đen cũng chỉ điên tiết thoáng một chút mà thôi, cũng không sử dụng toàn lực. Nếu không, dưới một quyền này, chỉ sợ cả huyệt động đều sụp xuống rồi.
Miệng Hắc Mạn Ba có đầu màu bạc có chút há rồi lại ngậm vào, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì thêm.
Trên thực tế, hắn cũng có chút thiếu kiên nhẫn, tên nhân loại kia, cứ như vậy giống như đột nhiên hoàn toàn biến mất, phái ra trăm vạn thám tử tìm hiểu, nhưng lại không tìm được hắn. Chẳng lẽ hắn đã thực sự ra khỏi vùng biển này rồi?
Hắc Mạn Ba có đầu màu bạc chăm chú nắm chặt nắm đấm, ánh mắt lại nhìn về Phệ Hồn châu trên bàn đá.
- Nhị ca, hiện giờ chúng ta nên làm gì đây?
Hắc Mạn Ba có đầu màu bạc thầm nhủ, lúc Hắc Mạn Ba có đầu màu vàng còn sống, chuyện động đến đầu óc như vậy, đều do hắn toàn quyền phụ trách, lúc này hắn đã mất đi, Hắc Mạn Ba có đầu màu bạc và Hắc Mạn Ba có đầu màu đen đều có chút lóng ngóng chân tay.
Chính vào lúc này, một đầu bóng đen từ bên ngoài chui vào hang động, sau đó trở về trước người Hắc Mạn Ba có đầu màu bạc, đó là một mãng xà màu đen.
Hắc Mạn Ba có đầu màu bạc cũng phát hiện nó, nhìn về mãnh xà kia, lập tức nhíu mày, mãnh xà ngẩng thân thể lên, không ngừng phun ra nuốt vào cái lưỡi của mình với Hắc Mạn Ba có đầu màu bạc, bất quá, chỉ một lát sau, thần sắc Hắc Mạn Ba có đầu màu bạc lập tức lộ ra biểu lộ cuồng hỉ, mãnh liệt đứng lên, nói:
- Ngươi nói là một trăm kilomet hướng đông nam, xuất hiện một cường giả thánh giai nhân loại?
Mãnh xà màu đen kia không ngừng phun ra nuốt vào cái lưỡi, tựa hồ trả lời vấn đề của hắn. Lúc này Hắc Mạn Ba có đầu màu đen cũng đình chỉ xao động, quay đầu, đôi mắt cũng lộ ra thần sắc cuồng hỉ.
- Ngươi nói, có sáu bảy?
Lông mày Hắc Mạn Ba có đầu màu bạc đột nhiên có chút nhăn lên, nghi ngờ hỏi.
Mãnh xà màu đen kia nhẹ gật đầu, Hắc Mạn Ba có đầu màu bạc không khỏi quăng ánh mắt về hướng Hắc Mạn Ba có đầu màu đen, lúc này Hắc Mạn Ba có đầu màu đen đã sớm không thể chờ đợi được, muốn đi báo thù, lập tức lên đường.
- Mặc dù nhân số có chút khác biệt, nhưng nói không chừng có thể là đồng bọn của hắn, vô luận như thế nào, chúng ta cũng nên đi xem!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.