Chương trước
Chương sau
- n?
Lâm Dịch đột nhiên ngẩn người, chợt đột nhiên vỗ đầu mình một cái:
- Không có cách nào sử dụng thể thuật, nhưng vẫn có thể sử dụng dị năng a! Ai...Thật sự váng đầu rồi!
Lắc lắc đầu tự giễu mình, sau đó bên người Lâm Dịch hiện ra một tầng tinh lam quang mang, đúng là quang mang của Lĩnh vực.
Mà xem trình độ lĩnh vực sáng ngời này, so với bình thường cơ hồ không thay đổi gì.
Lập tức, Lâm Dịch tán năng lượng trong cơ thể mình, dựa vào lĩnh vực, chèo chống thân thể của hắn tại không trung.
Thể thuật và dị năng là hai hệ thống hoàn toàn bất đồng, mà cực bạo trong nháy mắt có thể phát ra năng lượng, nhưng đó chỉ là phương diện năng lượng thể thuật trong cơ thể, tinh thần lực của hắn lại không có gì tiêu hao, mà lực lượng bổn nguyên dị năng, là tinh thần lực của hắn.
Tuy rằng năng lượng thân thể tiêu hao, đối với tinh thần lực của hắn cũng có chút ảnh hưởng, nhưng ảnh hưởng lại không lớn. Mà lúc này lĩnh vực hắn cũng là trung tinh vị trung giai, gia trì Linh vân cũng khó khăn lắm mới đạt được tới trình độ trung tinh vị thượng giai.
- Cũng may, tình huống xấu nhất còn chưa tới.
Sau khi kịp phản ứng mình còn có thể sử dụng dị năng, Lâm Dịch mới thở dài một hơi, nhìn chung quanh một chút.
- Không trung quá mức rõ ràng, hay là tiến nhập trên biển, khôi phục lực lượng của mình thoáng một chút rồi nói sau.
Lâm Dịch nghĩ đến, dù sao chiến lực chủ yếu của hắn vẫn là thể thuật, tuy rằng dị năng không yếu, nhưng muốn dùng dị năng để đối phó với ma thú có năng lượng đạt đến trình độ đại tinh vị hạ giai và ma thú có năng lượng đạt đến trình độ trung tinh vị thượng giai, thật sự có chút khó khăn, lập tức liền quyết định, thân hình có chút trầm xuống.
Rầm ào ào" tiếng phá nước vang lên, chui vào lòng biển.
Vào nước hơi lạnh, nhưng nước biển chung quanh cũng bị lĩnh vực Lâm Dịch che chắn bên ngoài, lĩnh vực Lâm Dịch là thủy hệ lĩnh vực, có thể phát huy ra lực lượng mạnh hơn trong nước, nếu Lâm Dịch không muốn, nước biển chung quanh tuyệt đối không có khả năng tới gần thân thể hắn.
- Trước tiên tìm một chỗ ẩn thân, khôi phục lực lượng rồi nói sau.
Lâm Dịch nghĩ đến, lập tức bơi về chỗ sâu dưới đáy biển.
Không có biện pháp, nơi này là vùng biển, phạm vi đôi khi mấy trăm kilomet, thậm chí ngàn kilomet cũng không xuất hiện một hải đảo. Lâm Dịch chỉ có thể tiến sâu xuống đáy biển, tìm một địa phương có thể ẩn thân.
Cũng may lĩnh vực của hắn là thủy hệ, có năng lực thu giữ không khí trong nước, nếu không, đổi lại bất luận một loại lĩnh vực thuộc hệ khác, đều khó có khả năng sinh tồn trong nước một thời gian dài.
Lâm Dịch một đường hướng xuống dưới, càng ngày càng sâu.
Ánh mặt trời từ không trung bắn vào trong nước, ánh sáng chiết xạ xuống gợn nước, lộ ra màu vàng kim óng ánh có chút mông lung, nước biển xanh thẳm cực kỳ thanh tịnh, khắp nơi tại đáy biển đều là từng đàn bầy cá, đủ loại hình dạng, lân phiến trên người chúng phản xạ dương quang, chiết xạ ra từng mảnh màu sắc vàng bạc. Dần dần xâm nhập, nước biển xanh thẳm biến thành màu xanh đậm, ánh mặt trời trên đỉnh đầu trở nên nhạt dần, lộ ra vẻ duy mỹ mà thần bí.
Không thể không nói, phong cảnh dưới biển và phong cảnh trên lục địa, quả thật khác nhau rất lớn. Khách quan mà nói, thế giới dưới đáy biển tươi đẹp rực rỡ mà thần bí, càng làm Lâm Dịch sinh ra hứng thú.
Một phiến vùng biển sâu đậm này, từ mặt biển đến đáy biển, độ sâu chừng vạn mét, lúc tiến vào đáy biển vào trăm mét, ánh mặt trời đã không cách nào chiếu xuống rồi, không có ánh sáng, Lâm Dịch cũng chỉ có thể dựa vào lĩnh vực của mình phát ra tinh lam quang mang để xem xét, trước người hắn, luôn luôn có một ít sinh vật tướng mạo quái dị dưới đáy biển đột nhiên chấn kinh vì ánh sáng mà cấp tốc bơi ra.
Đi xuống sâu hơn nửa canh giờ, rốt cuộc đáy biển đã xuất hiện trước mắt Lâm Dịch.
Từng tòa sơn mạch dưới đáy biển, như là cự thú từ xa xưa, nằm ngang dưới đáy biển, dãy núi phập phồng, dưới áp lực cực kỳ cường đại của nước biển, khiến những ngọn núi này không cao được bao nhiêu, nhưng dù là như thế, sơn mạch cao nhất cũng cao gần một ngàn mét, khó mà tưởng tượng nổi.
Lâm Dịch tăng cường lực lượng lĩnh vực đến mức lớn nhất, trong phạm vi một kilomet, lập tức bị lĩnh vực của Lâm Dịch căng ra, thủy hệ lĩnh vực vốn phụ thuộc vào nước mà tồn tại, cho nên áp lực nước biển cường đại như thế nào, cũng không khiến Lâm Dịch sinh ra cảm giác gì đặc thù.
- Địa phương thật thần kỳ.
Lần đầu tiên tiến vào đáy biển, Lâm Dịch không khỏi bị tràng cảnh trước mắt làm rung động thật sâu. Thế giới đáy biển đồ sộ, khiến Lâm Dịch cảm giác rõ ràng kiến thức của mình nông cạn như thế nào.
Sau khi sợ hãi thán phục đánh giá nửa ngày trời, lúc này Lâm Dịch mới nhớ tới mục đích của mình, lập tức hướng về sơn mạch bay tới, bên trong vùng núi này, tự nhiên có một huyệt động bị sinh vật thần bí dưới đáy biển đánh xuyên qua, Lâm Dịch tìm một cái huyệt động, sau đó dùng lĩnh vực trực tiếp giết chết những ma thú trong đó, sau đó tiến nhập vào huyệt động này. Thu tinh lam sắc lĩnh vực trở về, chỉ còn một tầng hơi mỏng bám ngoài thân.
Tại đáy biển, nếu như không có thủy hệ lĩnh vực này, chỉ sợ trong khoảnh khắc Lâm Dịch sẽ bị áp lực nước vô cùng cường đại dưới đáy biển này đè đến phấn thân toái cốt! Cũng may là Sinh linh quả thần kỳ, nếu không hắn cũng chỉ còn một đường chết thảm.
Lâm Dịch ngồi xếp bằng xuống, ý thức lập tức chìm vào ý thức hải của mình, phần bụng dưới nguyên bản tràn đầy chất lỏng năng lượng, lúc này đã chỉ còn lại một chút, Lâm Dịch điều khiển chúng, chậm rãi vận hành trong người, dẫn động năng lượng trong thiên địa. Hắn đã bắt đầu khôi phục.
Trong một huyệt động dưới đáy biển, cách Lâm Dịch chừng năm mươi, sáu mươi kilomet.
Lúc này, Hắc Mạn Ba có đầu màu bạc và Hắc Mạn Ba có đầu màu đen đang lộ ra biểu lộ bi thương, nhìn bàn đá thô ráp trước người, bày đặt một khỏa hình cầu tản ra kim mang nhàn nhạt.
- Nhị ca...
Hắc Mạn Ba có đầu màu đen cắn răng, cố nén bi thương trong lòng, thanh âm run rẩy thì thào.
Nhớ lại một giờ trước, ba huynh đệ vẫn còn ở trong huyệt động này, cùng mơ ước triệu hoán đại ca về, mà một giờ sau, rõ ràng cứ như vậy sinh tử cách chia, một loại hào khí bi thương đến cực điểm tràn ngập cả huyệt động, sinh vật quái dị thỉnh thoảng bơi ngoài hang động cũng đều bị kinh hãi, nhao nhao trốn loạn tứ phía.
Thời gian chậm rãi trôi qua, rốt cục, Hắc Mạn Ba có đầu màu đen cũng nhịn không được nữa, rít gào nói:
- Còn không tìm được sao?
Tiếng gầm gừ cực lớn của hắn chấn nước biển trong động huyệt ầm ầm phun ra. Một đầu sinh vật dưới đáy biển không may bị đánh bay ra ngoài, sau đó máu tươi tràn ngập trong nước biển, chỉ chốc lát sau, càng nhiều sinh vật bị đưa tới, trong nháy mắt thi cốt đều không còn. Truyện Sắc Hiệp - truyentop.net
Thần thái Hắc Mạn Ba có đầu màu đen dữ tợn, u lục đồng tử vì sung huyết mà biến thành lam sắc, có chút yêu dị. Hắc Mạn Ba có đầu màu vàng chết, khiến hắn phẫn nộ, cơ hồ điên cuồng.
- Bình tĩnh!
Hắc Mạn Ba có đầu màu bạc trầm giọng quát, khí thế Hắc Mạn Ba có đầu màu đen hơi chậm lại, chợt hai mắt tràn ngập bi thương, nhìn Hắc Mạn Ba có đầu màu bạc.
- Tam ca, nhị ca hắn...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.