Chương trước
Chương sau
Lâm Dịch tưởng tượng liền hiểu, đối với Lâm Dịch mà nói, La Thành bọn hắn cũng chỉ là người bình thường mà thôi, tuy rằng thành Ô Mộc không phải là thành phố lớn, nhưng so với thành Hi Á thì lớn hơn nhiều lắm, xem ra, trong mắt La Thành bọn hắn, làm môn chủ Vũ môn một thành thị lớn như vậy, tự nhiên là một nhân vật khó lường, con của mình có thể tiến bộ đến bước này, tự nhiên khiến hắn rất vui vẻ, làm sao có thể vì La á không đồng ý mà buông tha?
Mà tuy nhìn bề ngoài La Á có chút tùy tiện, nhưng ở chung với hắn nhiều năm, tự nhiên cũng minh bạch nội tâm hắn cũng không tùy tiện như bề ngoài, kỳ thật là rất hiếu thuận đấy, lại nói, tuy rằng không muốn nhưng cũng không phải là chuyện gì xấu, La Á cũng không vì thế mà tức giận với La Thành, tự nhiên miễn cưỡng đáp ứng.
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, chợt nghi ngờ nói:
- Vậy tại sao người Vũ Môn thành Hi Á lại nói lão môn chủ lên chức?
La Á bất đắc dĩ nói:
- Còn không phải lão đầu tử muốn mặt mũi tốt hay sao? Nói ta làm môn chủ Vũ Môn thành Ô Mộc này. Nếu như hắn vẫn còn làm môn chủ Thành Hi á, thì không phải làm tên tuổi cả ta yếu đi sao, cho nên kiên trì không làm, sau đó lại vì không muốn tên tuổi cả đời mình bị hủy diệt, cho nên lúc truyền lệnh xuống, nói là mình lên chức, sự việc chính là như vậy a.
Lâm Dịch nghe xong lập tức cười khổ, nhìn chung quanh một chút, sau đó tò mò hỏi:
- Vậy bá phụ đâu?
NÓi đến đây, La Á lập tức lộ ra biểu lộ buồn bực:
- Ông ấy để ta tới đây làm môn chủ Vũ Môn, mà chính mình lại một mình đi lữ hành bốn phía.
- Lữ hành? Cái này rất nguy hiểm đó a.
Lâm Dịch nhíu mày.
- Yên tâm đi, ông ấy dù sao cũng có thực lực ngũ cấp chiến sĩ, với lúc còn trẻ, lão đầu tử cũng là một gã lữ hành giả, đối với chuyện tại đại lục thì tinh tường hơn ta và ngươi nhiều, thực lực cộng với kinh nghiệm như vậy, sẽ không xảy ra vấn đề gì, lại nói, hắn cũng chỉ là đi một ít thành phố lớn mà thôi, cũng không phải đi thám hiểm, lại đi theo một thương đội, ngược lại vô cùng an toàn đấy.
La Á có vẻ rất tự tin, không lo lắng chút nào.
Nghe La Á nói như vậy, Lâm Dịch cũng không hỏi thêm cái gì, rãnh rỗi hàn huyên một hồi, sau đó Lâm Dịch mới hỏi:
- Đúng rồi, không phải Ám Tương đi cùng ngươi sao? Vậy nàng đâu rồi?
La á nhìn nhìn sắc trời tươi đẹp, sau đó bất đắc dĩ nói:
- Gần đây cô nàng say mê trang điểm và phục sức, suốt ngày tụ tập một chỗ với đám đại tiểu thư trong nội thành, một ngày ta cũng khó nhìn thấy nàng vài lần, bình thường thì buổi tối mới có thể gặp nàng.
Lâm Dịch nghe vậy lập tức lắc đầu, nở nụ cười, một đôi La Á và Ám Tương này, thật đúng là một đôi dở hơi.
Chính vào lúc này, tiếng đập cửa vang lên, ngoài cửa truyền đến một thanh âm:
- Môn chủ, cơm trưa dành cho ngài đã đến rồi.
La Á lên tiếng, sau đó đứng dậy mở cửa, ngoài cửa có năm sáu tên đệ tử Vũ Môn đang đứng.
- Đều mang vào đi.
La Á nói ra.
- Vâng.
Năm sáu tên đệ tử Vũ Môn lập tức tiến vào phòng, bày đặt tốt bàn ăn, đặt từng khay thức ăn trên tay từng người lên bàn, tràn đầy mộ bàn, chừng hơn hai mươi món ăn.
- Mang thêm rượu đến đây.
La Á thấy chỉ có bốn bình rượu, lập tức nói ra với những tên đệ tử Vũ Môn.
Những đệ tử Vũ Môn kia lĩnh mệnh, liền đi ra ngoài, một lát sau, vài tên đệ tử Vũ Môn lại lần lượt đi lên, mang theo hai mươi mấy bình rượu, đối với tửu lượng La Á, bọn hắn rất tinh tường.
Sau khi hoàn tất hết thảy, La Á châm rượu cho mình và Lâm Dịch, nâng chén nói:
- Tiểu tử ngươi lâu như vậy không tới tìm ta, hôm nay nhất định phải uống đủ với ta!
Lâm Dịch cũng tùy ý cười cười, sau đó nói:
- Đã như vậy, ta cũng chỉ có thể liều mình rồi.
- Ha ha...
La Á phá lên cười ha ha, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch chén rượu.
Lâm Dịch cũng không hề chịu kém, sau khi mỉm cười, cũng uống một hơi cạn sạch, sau ba chén nhỏ như thế, lúc này hai người mới nói chuyện phiếm, tùy ý ăn uống.
- Đúng rồi, ta vừa nhớ tới.
Sau khi La Á uống một ngụm, tựa hồ đột nhiên nghĩ đến cái gì, mở miệng nói ra, Lâm Dịch nghi hoặc nhìn hắn, chỉ thấy mặt hắn tràn đầy vẻ thần bí, vui vẻ nói:
- Ngươi biết Vô Song hội không?
- Vô song hội?
Lâm Dịch hơi sững sờ, chợt nhẹ gật đầu, nghi hoặc nhìn vẻ mặt biểu lộ thần bí của La Á, hoàn toàn không rõ đối phương đột nhiên hỏi đến vấn đề này làm cái gì.
- Ngươi biết á quân Vô song hội tên là gì không?
Thần sắc La Á càng thần bí.
Lâm Dịch nghe vây lại hoàn toàn kinh ngạc. Á quân? Không phải là mình sao?
Sau kinh ngạc, chợt nghe La Á vui vẻ cười to, nói:
- Á quân Vô song hội cũng tên là Lâm Dịch. Ha ha, ngươi nói có khéo hay không? Quả thật giống như đúc tên của ngươi, á quân thần bí trong truyền thuyết này đạt được vị trí á quân lúc hai mươi tuổi! Trong lĩnh vực dị năng năng giả đứng thứ hai tại đại lục, cường giả thánh giai trẻ tuổi nhất đại lục, chỉ những cái này đều có thể hù chết người a, lúc phía trên vừa thông báo danh tự cho ta, ta còn tưởng rằng là ngươi, nhưng sau khi tưởng tượng, tựa hồ ngươi cũng không phải là dị năng giả a? Đúng rồi, ngươi bây giờ đạt tới cấp bậc gì rồi hả?
Nói ra lời cuối cùng, La Á đột nhiên rất tò mò hỏi.
- Ách...
Lâm Dịch ngẩn người, sau khi suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nói chi tiết cho hắn nghe.
- Hạ tinh vị hạ cấp.
- Hạ tinh vị hạ cấp?
La Á hoàn toàn không hiểu thấu, nhưng cái này cũng không thể trách hắn, dù sao thì chuyện của thánh giai, đối với người bình thường mà nói thì luôn là phi thường thần bí, dù Lâm Dịch trước khi tiến vào tinh vị cảnh, thường xuyên tiếp xúc với thánh giai nhưng cũng có rất nhiều chuyện không rõ, lại càng không phải nói tới La Á chưa từng tiếp xúc với cường giả thánh giai rồi.
Lập tức Lâm Dịch phải giải thích:
- Thì là...thánh giai như mọi người nói.
- Thánh...A, cái gì? Thánh giai?
La Á lập tức mở to hai mắt ra nhìn Lâm Dịch với vẻ mặt không dám tin.
Lâm Dịch không ngờ La Á phản ứng như vậy, lập tức có chút bất đắc dĩ, gật gật đầu nói:
- Không cần phải kích động như vậy a, ta xem ngươi bây giờ cũng đạt tới trình độ bát cấp đỉnh phong, khoảng cách đột phá hẳn là cũng không xa a.
Nhưng La Á vẫn sững sờ nhìn Lâm Dịch, thật lâu sau, lông mày hơi rũ xuống, lộ ra thần sắc suy nghĩ sâu xa.
Lâm Dịch thấy thế có chút không thích hợp, La Á tựa hồ cũng không chỉ là đơn thuần kinh ngạc về thực lực của mình, bộ dạng do dự như có lời gì muốn nói, Lâm Dịch lập tức khẽ chau mày, có chút không vui nói:
- Có chuyện gì thì nói đi, với quan hệ của ta và ngươi, chẳng lẽ còn cái gì không thể nói sao?
La Á nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên, có chút cảm kích liếc nhìn Lâm Dịch, sau khi liên tục do dự mới hít sâu một hơi, nói:
- Được rồi, ta nói, ta quả thực có chuyện cần ngươi hỗ trợ.
Lâm Dịch nhẹ gật đầu:
- Nói.
La Á nhẹ nhàng thở dài, nói:
- Việc này nói đến cũng rất dài, ta chỉ nói đơn giản a, chính là về chuyện gia tộc của Ám Tương, vài ngày trước đó, ta nhận được một phong tín thư đến từ Gia tộc của Ám Tương, Ám Tương gia ở tại một tiểu sơn mạch cách thành Hi Á không xa, đó là một tiểu khoáng mạch chuyên sản xuất năng lượng khoáng thạch lưu ngân, tuy rằng sản xuất lưu ngân không nhiều, nhưng kinh tế của gia tộc Ám Tương yếu là từ nơi này, nhưng một thời gian ngắn trước đó, có một đám hắc y nhân ở đâu chạy tới, chiếm toàn bộ khoáng mạch vốn cũng không lớn kia, Người trong gia tộc Ám Tương đại chiến một hồi với những hắc y nhân kia, kết quả lại là tử vong và tổn thương thảm trọng, cho nên mới đưa tín thư tới nhờ ta giúp đỡ, hi vọng ta có thể mang người đến hỗ trợ, nhưng trong thư có nói, người dẫn đầu đám hắc y nhân kia chính là một gã cường giả thánh giai, cho nên ta một mực do dự. Thứ nhất, bây giờ ta là môn chủ Vũ môn thành Ô Mộc, để ta dẫn người đến địa phương xa như vậy, hơn nữa còn là vì việc tư, thật sự có chút không thể nào nói nổi, thứ hai, cũng bởi vì tên cường giả thánh giai kia, ngươi nên biết, cường giả thánh giai ở tại một đám người bình thường, ý vị như thế nào đấy, cho nên, ta muốn mời ngươi giúp ta xử lý bề bộn này.
La Á nói moột hơi, sau đó nhìn Lâm Dịch.
Lâm Dịch tắc thì khẽ nhíu mày, sau đó mới ngẩng đầu hỏi:
- Ám Tương biết rõ chuyện này không?
La Á nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Tuy rằng tử vong, tổn thương thảm trọng, nhưng cũng may là cha mẹ của Ám Tương cũng không có chuyện gì, ta cũng không muốn nàng lo lắng nên không nói cho nàng biết tin tức này.
Lâm Dịch khẽ gật đầu, nhíu mày lẩm bẩm:
- Cường giả thánh giai sao?
Nói như vậy, thế lực sau lưng những người chiếm cứ mạch khoáng kia tất nhiên không yếu.
Về lưu ngân, Lâm Dịch cũng từng nghe nói qua, đối với toàn bộ đại lục mà nói, đây là một loại khoáng thạch hiếm thấy, công năng chủ yếu chính tăng phúc năng lượng, lại nói, loại năng lượng này, đều là dị năng giả sử dụng, cho nên, tuy rằng lưu ngân hiếm thấy, nhưng bởi vì số lượng dị năng giả cũng không nhiều, khiến thị trường lưu ngân không thể đạt được sinh ý tốt, như vậy, mục đích những hắc y nhân kia chiếm cứ mạch khoáng có khả năng là đoạt quyền buôn bán rồi.
Lâm Dịch không khỏi nhíu mày trầm tư
Chờ cả buổi không thấy Lâm Dịch trả lời, La Á có chút xấu hổ, cười cười nói:
- Đương nhiên, nếu như ngươi cảm thấy có chút khó xử thì thôi đi, ta cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi, không cần để trong lòng.
Lúc này Lâm Dịch mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn dáng tươi cười có chút xấu hổ của La Á, lập tức minh bạch hắn hiểu lầm, lắc đầu cười nói:
- Ngươi nói gì vậy, dùng quan hệ của ta và ngươi, chuyện như vậy ta có thể không giúp sao? Ta chỉ là suy nghĩ, bọn hắn chiếm cứ lưu ngân khoáng mạch, đến tột cùng là có ý đồ gì.
- Ý đồ?
La Á nghi hoặc:
- Chẳng lẽ không phải để bán lấy tiền sao?
Lâm Dịch bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Ngươi cho rằng cường giả thánh giai là rau cải trắng à? Tuy ý cũng có thể cử một gã đến? Vì một món tiền nhỏ như vây, đáng giá để một gã cường giả thánh giai ra tay sao? Giá cả lưu ngân trên thị trường cũng không đắt, theo ta được biết, chỉ cần một trăm kim tệ thì có thể có được một cục lưu ngân to bằng nắm tay rồi, với một gã thánh giai, tùy tiện đánh chết vài đầu thất cấp hoặc bát cấp ma thú, là có thể thu lời nhiều hơn vài năm so với khoáng thạch rồi, hắn cần gì phải chiếm cứ lưu ngân khoáng mạch kia?
Lúc này La Á mới phản ứng lại, lập tức gật đầu nói:
- Nghe ngươi nói như vây, tựa hồ cũng có đạo lý, đến tột cùng là bọn hắn có mục đích gì chứ?
Lâm Dịch suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn chỉ lắc đầu, nói:
- Chỉ có hai loại khả năng, thứ nhất, chính là bọn hắn cần một lượng lớn lưu ngân khoáng mạch, thứ hai, chính là bên trong mỏ lưu ngân khoáng mạch kia, có đồ vật đáng giá để cường giả thánh giai ra tay.
- Đồ vật đáng giả cường giả thánh giai ra tay?
La Á có chút nghi hoặc, hoàn toàn không biết cái này là một loại khái niệm như thế nào, dù sao thì hắn còn không đạt tới trình độ cường giả thánh giai, tự nhiên không rõ ràng, tiền đối với cường giả thánh giai mà nói, sức hấp dẫn thật sự không lớn, có thể khiến cường giả thánh giai sinh ra hấp dẫn thì chỉ có một dạng đồ vật, chính là bảo bối ngoài thứ thần khí!
- Chẳng lẽ trong lưu ngân khoáng mạch kia có bảo bối ngoài thứ thần khí?
Lâm Dịch không khỏi có chút rung động trong lòng, hắn nghĩ tới năm năm sau. Năm năm sau, hắn sẽ đối mặt với kiếp nạn lớn nhất trong đời, cho nên trong thời gian năm năm này, hắn nhất định phải dụng tất cả biện pháp để tăng cường thực lực của mình, mà sau khi nhìn thấy tinh lam lưu ly cầu, đối với bảo bối ngoài thứ thần khí, Lâm Dịch cũng bắt đầu tràn đầy chờ mong.
Nhẹ gật đầu, sau đó lâm Dịch mở miệng nói:
- Ngươi xem lúc nào chúng ta xuất phát?
La Á nghĩ nghĩ, sau đó nói:
- Ngày mai a, chuyện Vũ môn tạm thời giao cho phó môn chủ quản lý cũng không có quan hệ gì.
Đã mời Lâm Dịch hỗ trợ, như vậy ít nhất cũng cần một người dẫn đường a? Mà người duy nhất đến lưu ngân khoáng mạch kia, ngoại trừ Ám Tương thì cũng chỉ có La Á hắn, đã quyết định không nói cho Ám Tương, tự nhiên không có khả năng khiến Ám Tương dẫn đường cho Lâm Dịch, vậy thì La Á phải tự mình dẫn đường rồi.
Lâm Dịch lập tức nhận lời.
Bữa cơm này một mực tiếp tục đến bữa tối, mà lúc ấy Ám Tương cũng đã trở về nhà.
Đông đông đông, tiếng đập cửa vang lên, đồng thời La Á và Lâm Dịch ngừng nói chuyện phiếm.
La Á đứng lên cười nói:
- Hẳn là Ám Tương trở về rồi.
Nói xong, đi ra cửa.
Vừa mở cửa ra, Lâm Dịch chợt nghe một hồi tiếng cười như chuông bạc, cao hứng bừng bừng truyền đến:
- La Á, hôm nay muội và Mộng Lệ Ti các nàng mua được một loại nước hoa mới trong Thương thành, rất thơm a!
Đúng là thanh âm Ám Tương.
La Á vui tươi hớn hở cười nói:
- Đúng vậy a, đúng vậy a, trước tiên khoan hãy nói cái này, vào đi, khách đã tới nhà rồi.
- Khách nhân? Là ai?
Ám Tương nghi hoặc, chợt đi vào trong xem qua, thấy được Lâm Dịch đang mỉm cười nhìn mình ở cửa ra vào.
Con mắt Ám Tương lập tức trợn to, lộ ra vẻ kinh hỉ, hô lên:
- Lâm Dịch? Ha ha, ngươi đến đây lúc nào? Sau đó như vô ý mà ném đồ vật trong tay qua một bên, đi tới. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lâm Dịch bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó cười nói:
- Ta vừa mới tới hôm nay.
- Thật là, ngươi đến mà La Á cũng không thông tri sớm cho ta biết.
Ám Tương oán giận nói, La Á đang thu thập đồ vật nàng ném rơi lả tả trên đất, lập tức dở khóc dở cười, bất quá cũng biết rõ nói đạo lý với nàng, căn bản không có hiệu quả gì, lập tức không nói gì nhiều, tùy ý thu thập những đồ vật trên mặt đất thành bao lớn bao nhỏ, liền đi tới bên cạnh hai người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.