Ba tháng trôi qua, Lê Vĩ rời khỏi phòng tu luyện, Tiểu Bối lười biếng nằm trên vai hắn.
Tiểu Bối đã thành công nhập môn Hải Khiếu Kinh và Ngự Phong Bộ, Lê Vĩ vừa dạy cho nó tu luyện, vừa dạy cho nó đọc chữ.
Tiểu Bối cũng rất thông minh, hiện tại biết đọc và biết viết, lần sau không cần Lê Vĩ hướng dẫn nó vẫn có thể tự mình tu luyện.
Bản thân Lê Vĩ cũng có tiến bộ, hắn thành công củng cố căn cơ, ổn định tu vi, tất cả mạch trong thân thể cũng đã thông suốt vận hành trơn tru, Linh Thụ và Âm Dương Đồ trong đan điền tích trữ đầy ắp linh lực, Thái Cực Bào hồi phục, có thể nói là đạt đến trạng thái toàn thịnh.
Lê Vĩ cũng đã sử dụng thành thạo Thái Cực Bào hơn, kiện đạo bào này vô cùng thần kỳ, có thể chủ động thu liễm khí thế, trở nên cực kỳ tầm thường, như một bộ đồ vải đơn giản chẳng có gì đặc biệt.
Như thế cũng tránh được có kẻ gian tham lam ngấp nghé, nhất là khi ở tại một nơi ngư long hỗn tạp như Thiên Tà Giáo.
Mặc dù cung điện của Cốt Giang rộng lớn và xa hoa nhưng lại quá mức trống trãi, thuộc hạ, người hầu và phe cánh trước đó của lão ta đều đã bị thanh trừng, cung điện trở nên hoang vắng, có phần cô đơn lạnh lẽo.
Không thích ở lại nơi này, Lê Vĩ tiến ra bên ngoài.
Hồ Lô Sơn là ngọn núi của đại trưởng lão đương nhiên cực kỳ hùng vĩ, trên núi có thác lớn, rừng rậm hoang sơ, biển mây bao phủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuc-truyen-ky/4681586/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.