Lê Vĩ đến từ xã hội hiện đại nên cũng là người sống thực tế.
Vùi đầu vào tu luyện là có mục đích và truy cầu rõ ràng.
Hắn chẳng cần bận tâm cái gọi là hành hiệp trượng nghĩa hay giải cứu thế giới gì gì đó, cái hắn muốn đơn giản chỉ là thực lực, danh tiếng và mỹ nữ.
Hiện tại thực lực và danh tiếng chưa thấy đâu nhưng con đường với mỹ nữ xem như bị đứt đoạn.
Làm sao có thể bình tĩnh? Lê Vĩ nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đem bà nương giáo chủ mắng cho máu chó đầy đầu.
“Ép ta uống Dương Tình Đan khác nào thiến ta? Mà một nam nhân bị thiến còn sống có nghĩa lý gì?”
Hắn chán chường nằm trên mặt đất, ngay cả hai đại mỹ nhân bên cạnh là Tần Thuỷ Dao và Hắc Phù cũng chẳng thèm liếc nhìn các nàng dù chỉ một lần.
Hoa đẹp không hái được thì ngắm làm gì? Chỉ càng thêm sầu khổ.
Thấy hắn gần như mất đi tinh thần, Tần Thuỷ Dao trong trẻo lên tiếng: “Là ai cho ngươi uống Dương Tình Đan?”
“Thê tử của ta.” Lê Vĩ thuận miệng đáp.
“Vậy chứng tỏ nàng ta rất để ý và quan tâm đến ngươi, không muốn ngươi lạm dụng thiên phú Âm Dương của mình mà sa ngã vào nữ sắc.” Tần Thuỷ Dao nói:
“Hơn nữa Dương Tình Đan không phải không có cách giải quyết.”
“Cách gì?” Lê Vĩ nhảy dựng lên, trong mắt hiện ra ánh sáng của hy vọng, về phần cái gọi là để ý và quan tâm bị hắn ném ra sau ót.
“Như ta đã nói, Dương Tình Đan và Âm Tình Đan được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuc-truyen-ky/4681585/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.