“Ta không phải ác hồn, hai vị hành động khó coi vậy?”
Lê Vĩ bất mãn nói.
Hắn bị hai con hàng Ngưu Đầu và Mà Diện kẹp giữa, chủ yếu là bọn đầu trâu mặt ngựa này trên người hôi mùi trâu ngựa làm hắn chịu không nổi a.
“Các hạ thông cảm, chúng ta phải che mắt người bên ngoài, ngươi chịu khó phối hợp chút đi.” Mã Diện nói.
Lê Vĩ đưa mắt nhìn, quả nhiên thấy xung quanh có rất nhiều quỷ sai, âm binh đi qua đi lại áp giải hồn phách của người chết.
Nếu hắn không bị áp giải, ngược lại quá mức tự do, chắc chắn sẽ bị chú ý.
Nghĩ đến đây hắn cũng phối hợp, đồng thời nhỏ giọng hỏi:
“Định cho ta lên chỗ nào?”
“Chỗ cũ là chắc chắn không thể lên rồi, khó khăn lắm Diêm Vương mới xoá vết được.” Ngưu Đầu không mở miệng, nhưng âm thanh lại truyền vào đầu Lê Vĩ:
“Nể tình ngươi hợp tác, có yêu cầu gì với kiếp sống mới không?”
“Gái đẹp vây quanh, tiền tài danh vọng có đủ.” Lê Vĩ thẳng thắng nói ra.
Nhớ lại 30 năm cuộc đời, hắn xém chút khóc ra nước mắt...
Hắn cũng là một đàn ông bình thường, cũng có nhu cầu sinh lý a.
Vài chục năm cuộc đời làm bạn với “ngũ cô nương”, học thuộc lòng quy tắc bàn tay phải...cố gắng nỗ lực, tập trung, cần cù, khắc khổ tu luyện đến Trúc Cơ, đến khi đó có quyền có thế, mỹ nhân trong đất trời chẳng phải mặc cho hắn tuyển chọn? Kết quả chưa kịp tận hưởng một chút nào đã xuống âm phủ...
Nghĩ lại mà hận nghiến răng.
“Đừng tức giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuc-truyen-ky/4681569/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.