Trả Thù
Sau khi được trị liệu Bạch Thược đã không cần lo lắng đến tính mạng, chợt Diệp Hạo liền đem Bạch Thược giao cho Mộc Nhã.
- Xin lỗi.
Ngay khi Diệp Hạo chuẩn bị rời đi thì Bạch Thược bỗng nhiên nói ra.
Diệp Hạo dừng bước sau đó quay người nhìn Bạch Thược nói.
- Tại sao lại xin lỗi ta?
- Bởi vì lần này ta trọng thương thì sau đó sẽ không đuổi kip6 ngươi nữa.
Bạch Thược nói mà hai hàng lệ bất giác chảy xuống.
Nhìn thân thể mềm mại của Bạch Thược không ngừng run rẩy, trong mắt Diệp Hạo lại lộ ra vẻ giãy dụa.
- Xin lỗi.
Thật lâu Diệp Hạo mới thở dài nói.
- Ngươi ngàn vạn lần cũng đừng xin lỗi ta.
Bạch Thược vội vàng lau nước mắt, nhưng càng lau thì nước mắt tuông ra càng nhiều, giống như bẽ gãy một hàng châu ngọc.
- Những năm này ngươi cho ta quá nhiều, nếu không có ngươi thì cũng không có ta hôm nay, nhưng đến bây giờ ta vẫn chưa hồi báo cho ngươi được cái gì.
- Là do ta quá tham, ta vẫn tự nhủ với bản thân rằng ngươi không phải là người mà ta có thể hy vọng xa vời. Nhưng tình cảm căn bản là không khống chế được.
Bạch Thược nói đến đây thì cũng đã khóc đến ướt cả người, cuối cùng ngay cả lời cũng không nói ra được.
Mộc Nhã nhìn thấy như vậy cũng không biết làm sao khuyên giải.
Rõ ràng là Diệp Hạo không có tình ý.
Nếu là có thì không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuc-toan-nang-hoc-sinh/3257930/chuong-786.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.