Chương trước
Chương sau
Bạch Thược trọng thương

Theo lấy tiếng chuông gõ vang các tu sĩ ở trong đình viện nhao nhao đi ra.

Diệp Hạo nhìn thấy trạng thái tinh thần Bạch Thược không tốt mới chần chờ một chút đi tới bên người Bạch Thược nói.

- Nếu cảm thấy không phải là đối thủ thì ngay lập tức phải nhận thua, biết chưa?

Diệp Hạo nhìn Bạch Thược nghiêm túc nói ra.

Bạch Thược né tránh ánh mắt Diệp Hạo gật đầu nói.

- Ta biết rồi.

Diệp Hạo thấy vậy trong lòng khẽ thở dài một cái.

Khúc mắc làm sao có thể dễ dàng hóa giải như vậy?

Lúc 500 tên tu sĩ xuất hiện ở sân tranh tài, giữa sân chỉ có 250 lôi đài.

- Căn cứ vào biểu hiện của một vài đệ tử ta lập ra một danh sách tranh tài, nguyên tắc danh sách này là tránh hai đại cường giả gặp gỡ trước, hơn nữa càng tránh khỏi tu sĩ cùng tông môn tiến hành cạnh tranh.

Sứ giả Tiên Đình nhàn nhạt nói.

- Hiện tại căn cứ vào chỉ dẫn từ lệnh bài bên hông các ngươi mà tiến về lôi đài tương ứng.

Thoại âm sứ giả Tiên Đình vừa rơi xuống lệnh bài bên hông Diệp Hạo biến thành một đạo độn quang xuất hiện ở bên trên lôi đài số 100.

Diệp Hạo chợt xuất hiện ở bên trên lôi đài số 100.

Lúc nhìn thấy đối thủ bên trên lôi đài trong mắt Diệp Hạo lộ ra một tia kinh ngạc.

Hùng Nhị!

Lúc Hùng Nhị nhìn thấy Diệp Hạo cũng ngẩn người, tiếp lấy ha hả cười lên.

- Thực sự là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu, tiểu tử, hiện tại ngươi có di ngôn gì không?

- Ngu ngốc.

Diệp Hạo khinh bỉ nhìn Diệp Hạo một cái nói.

- Ngươi nói cái gì?

Khiến Hùng Nhị tức giận là đã đến lúc này mà Diệp Hạo còn phách lối như thế.

Diệp Hạo không nên quỳ xuống mà xin bản thân tha thứ sao.

- Quy tắc vẫn như hôm qua, hiện tại bắt đầu so tài.

Theo lấy thanh âm sứ giả Tiên Đình vừa rơi xuống thân hình Hùng Nhị ngay lập tức ngay tại chỗ mà không ngừng bay cao.

1 trượng (3,33m)!

10 trượng!

100 trượng!

Thân hình Hùng Nhị cất cao đến trăm trượng bàn tay to lớn vỗ tới phía thân thể Diệp Hạo, lực lượng kinh khủng ngay cả không gian cũng phản phát ra không tiếp nhận nổi mà phát ra âm thanh chói tai.

Thần sắc Diệp Hạo vẫn như thường.

Không hề biến hóa.

Thẳng đến lúc bàn tay Hùng Nhị đập tới đỉnh đầu Diệp Hạo, một ngón tay Diệp Hạo nhấn vào bàn tay của Hùng Nhị, khiến Hùng Nhị không ngờ là bản thân mang theo lực lượng kinh khủng như nhưng đều bị cản trở.

- Không có khả năng.

Hùng Nhị hô to không có khả năng đồng thời thôi động lực lượng nhục thân tới cực hạn, trên bàn tay lúc này xuất hiện từng đạo kinh khủng huyết quang.

Đáng tiếc vẫn là vô dụng.

Trong mắt Hùng Đại lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi.

- Ngươi làm sao có thể mạnh như thế?

- Hiện tại ngươi mới ý thức được điều đó sao?

Diệp Hạo nói đến đây ngón tay bỗng nhiên xuất hiện một đạo kiếm quang, đạo kiếm quang đón gió tăng trưởng rất nhanh liền đạt đến chiều cao 10 trượng, mà theo lấy Diệp Hạo thôi động liền dễ dàng chém rụng bàn tay của Hùng Nhị.

Giống như đang trảm đậu hũ.

Hùng Nhị bị đau đồng thời như thiểm điện mà lui lại.

Thối lui đến mép lôi đài Hùng Nhị mới ý thức được Diệp Hạo không hề truy kích.

- Ngươi…

- Nhận thua đi. Hạo thản nhiên nói.

- Ngươi tu hành đến bây giờ cũng không hề dễ dàng.

- Ngươi đang lo đại ca ta tìm ngươi báo thù a?

Hùng Nhị cười lạnh nói.

- Lo lắng đại ca ngươi?

Trong mắt Diệp Hạo lóe lên một đạo hàn quang.

- Nếu ngươi muốn tìm đường chết, ta liền thành toàn cho ngươi.

Tiếng nói vừa rơi xuống chiến kiếm trong tay Diệp Hạo đánh về phía Hùng Nhị, chiến kiếm ở trong mắt Hùng Nhị lóe lên một cái rồi biến mất, sau một khắc Hùng Nhị liền bưng bít lấy vị trí đan điều mà gào thét.

- Ngươi… ngươi phế tu vi của ta?

- Sở dĩ ta không giết ngươi là vì muốn ngươi nhìn ta ngược đại ca ngươi như thế nào.

Diệp Hạo nhìn chằm chằm Hùng Nhị lạnh lùng nói.

- Thật không đem bản thân coi ra gì.

Diệp Hạo đã phế tu vi của Hùng Nhị, trận tranh tài này cũng tự nhiên mà kết thúc.

- Diệp Hạo, ngươi dám phế tu vi của đệ đệ ta?

Hùng Đại vừa mới kết thúc chiến đấu liền đến nhìn đệ đệ chiến đấu, không ngờ lại nhìn thấy cảnh Hùng Nhị bưng bít lấy đan điều mà thảm thiết kêu.

- Ta cũng đã phế rồi.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Tốt nhất ngươi chờ mong đừng gặp ta.

Hùng Đại vịn Hùng Nhị trong mắt tràn đầy sát ý dữ tợn.

- Ngươi gây chuyện rồi.

Đợi đến lúc Hùng Đại, Hùng Nhị rời đi Dư Mẫn Nhi lo lắng nói.

- Mẫn Nhi, ngươi sai rồi.

Khiến Dư Mẫn Nhi không ngờ tới là Lãnh Hàn Nguyệt nói ra câu này.

- Cái gì?

- Diệp Hạo không hề đơn giản như ngươi tưởng tượng, thực lực vị này không thua gì Hùng Đại.

Lãnh Hàn Nguyệt vừa mới chú ý tới trận chiến của Diệp Hạo cùng Hùng Nhị, bởi vậy Lãnh Hàn Nguyệt mới biết rõ sự chênh lệch giữa bọn họ.

- A, còn có chuyện này sao?

Dư Mẫn Nhi giật mình nói.

- Còn nữa, Hoàng Hoàng Nhi bằng hữu của ngươi tu vi cũng không hề dưới ta.

- A.

Lầy này Dư Mẫn Nhi thực sự như đang mơ.

- Hiện tại ta cũng biết rõ tại sao bọn họ lại không quan tâm tới uy hiếp của Hùng Đại, hóa ra người ta căn bản chính là có thực lực này a.

Lãnh Hoàn Nguyệt nói đến đây trong giọng tràn đầy u oán nói.

- Kết quả hiện tại là ta lo lắng chuyện người ngoài.

- Lãnh Hàn Nguyệt, ta thiếu ngơi một phần nhân tình, về sau có chuyện gì có thể đến tìm ta.

Diệp Hạo nhìn Lãnh Hàn Nguyệt nói khẽ.

- Ai muốn nhân tình của ngươi?

Lãnh Hàn Nguyệt hừ lạnh nói.

- Nhân tình của ta không phải ai cũng có tư cách lấy được.

Diệp Hạo nói đến đây hơi dừng một cái nói.

- Còn nữa, ta cảm thấy sau khi tranh tài xong ngươi hãy quyết định.

Tiếng nói vừa rơi xuống Diệp Hạo liền đi về phương xa.

Bởi vì Diệp Hạo nhìn thấy Bạch Thược đang được Sở Kiều Kiều ôm xuống lôi đài.

Đi nhanh đến bên người Bạch Thược Diệp Hạo chú ý đến thương thể Bạch Thược rất nặng.

- Dùng đan dược chữa thương chưa?

- Đã dùng.

Sở Kiều Kiều nói đến đây hận hận nhìn thanh niên thản nhiên từ lôi đài đi xuống nói.

Tu vi rõ ràng cao hơn Bạch Thược, tại sao còn muốn vận dụng Huyễn Thuật?

- Bởi vì bằng hữu ngươi đắc tội với người không nên đắc tội.

Thanh niên cao ngạo nói.

- Người nào?

- Ta.

Lúc này Thiếu Tông Chủ Vân Lam Tông của Cổ Lan đại lục Thương Lan đi tới.

- Tiểu tử, đắc tội ta, ta sẽ đem ngươi cùng bằng hữu ngươi từng người từng người đánh cho tàn phế.

- Vân Lan Tông? Ta nhớ kỹ rồi.

Thương Lan vừa dứt lời Chung Thần Tú phong mang tất lộ liền đi tới.

- Tốt nhất ngươi đừng gặp phải ta, nếu không mạng của ngươi, ta lấy.

Con mắt Thương Lan co rụt lại.

Bây giờ hắn mới chú ý tu vi Chung Thần Tú dĩ nhiên không thua bản thân.

- Ta đã sớm muốn học hỏi một chút thần thông của Đông Tiên Điện.

Lúc này làm sao có thể lùi bước đây?

- Chỉ sợ ngươi không có cơ hội này.

Hoàng Hoàng Nhi đi tới đồng thời lạnh như băng nói ra.

- Hoàng Hoàng Nhi, ta muốn nói cho ngươi biết… đời này ngươi nhất định sẽ là nữ nhân của Thương Lan ta.

Thương Lan nhìn Hoàng Hoàng Nhi trong mắt lộ ra ánh sáng rực rỡ.

- Chỉ cần ngươi có khả năng này.

- Vậy ngươi cứ rửa mắt mà đợi đi.

Thương Lan mang theo tu sĩ rời đi Chung Thần Tú mới kiểm tra thương thể Bạch Thược.

- Chiến đấu tiếp theo phải chú ý, thực lực của chúng ta bại lộ không ít, có khả năng bị nhằm vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.