Chương trước
Chương sau
Các phương tranh đoạt

- Đây là một Kiếm Khôi.

Tông Chủ Cương Kiếm Tông nói.

- Chiến lực đại khái ở Tam Chuyển.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút nhẹ gật đầu.

Diệp Hạo cần thủ đoạn Kim Tiên cấp hộ thân, dù sao vận dụng Không Gian Chi Lực quá dọa người.

Lần này Yên Hỏa Tông, Thiên Lang Tông, Đỗ gia, Long gia, Tôn gia trở nên lo lắng.

Hiện tại chắc chỉ còn lại một khỏa Nhị Phẩm Đan.

Bởi vậy viên Nhị Phẩm Đan được tranh đoạt kịch liệt nhất.

Diệp Hạo bất động thanh sắc nhìn năm nhà không ngừng đấu giá.

- 6 vạn.

- 7 vạn.

- 8 vạn.

- 10 vạn.

Theo việc Tông Chủ Thiên Lang Tông nói ra con số 10 vạn, tất cả mọi người đều chấn động không thôi.

- Ta nơi này có một bộ Tàng Bảo Đồ.

Lúc này, một Hắc Y Lão Giả mở miệng nói.

- Tàng Bảo Đồ gì?

Diệp Hạo hiện tại thật không quan tâm Tiên Thạch cho lắm, bởi vì trên người hắn đã có đến mấy trăm vạn.

- Ngũ Tôn Vẫn Lạc Địa.

Thoại âm lão giả vừa rơi xuống, toàn trường vì đó xôn xao.

Không ai ngờ trong tay hắn có một bộ tàng bảo đồ như thế.

- Nơi 5 vị Tiên Tôn vẫn lạc?

Diệp Hạo kinh nghi bất định nhìn qua hỏi lại lão giả.

- Không sai.

- Ngươi xác nhận qua rồi?

- Ta đã xác nhận qua tiêu ký Tiểu Thế Giới được ghi chép bên trong địa đồ, nhưng trong Tiểu Thế Giới kia có hay không thì ta không biết.

- Tại sao ngươi không đi vào?

- Theo ta suy đoán, nếu chưởng khống không gian không đến mười thành, xông vào khẳng định sẽ chết mất xác.

Lão giả trầm giọng nói.

- Lúc ấy, ta đi vào đã bị trọng thương trong nháy mắt, nếu không phải ta kịp thời lui, chắc cũng vẫn lạc rồi.

- Ba động trên người vị này sợ là ở cảnh giới Tiên Chủ Cao Giai.

- Nếu như vậy, toàn bộ Hỗn Loạn Vực này chẳng phải không ai có thể tiến vào nơi đó?

- Trước mắt thật không người nào có thể tiến vào, bất quá không có nghĩa tương lai không có ai.

- Đợi đến lúc thế hệ tuổi trẻ trưởng thành, đừng nói Tiên Chủ Đỉnh Phong, thậm chí Tiên Tôn cấp bậc cũng có mấy người đây.

Diệp Hạo lão giả đàm luận, nhẹ gật đầu nói.

- Thành giao.

- Chậm đã.

Lúc này, Tông Chủ Thiên Lang Tông trầm giọng nói.

Khi Diệp Hạo nhìn quá, hắn nói.

- Ta cảm thấy ngươi nên cân nhắc một chút bên Thiên Lang Tông chúng ta, còn về Bảo Tàng của vị này rất có thể là một nơi đại hung, nơi cường giả Tiên Tôn vẫn lạc không phải đơn giản, càng không nói đến việc có năm người chết ở đó.

- Điều này ngươi không cần lo lắng.

Diệp Hạo cười cười đưa cho lão giả kia một bình ngọc.

Lão giả kiểm tra một phen rồi giao Tàng Bảo Đồ đổ cho Diệp Hạo.

Diệp Hạo nhìn lướt qua rồi thu nó vào Túi Càn Khôn.

- Tốt rồi, Đấu Giá Hội đến đây kết thúc thôi.

Diệp Hạo nói xong câu nói này, xoay người rời đi.

- Diệp Hạo, Thiên Lang Tông chúng ta nguyện dùng trọng kim mua hai viên Nhất Phẩm Đan trong tay ngươi.

- Diệp Hạo, Nhất Phẩm Đan kia có thể bán cho Yên Hỏa Tông chúng ta một mai?

Lúc này, đại biểu các Thế Lực giữa sân nhao nhao hô to.

Đáng tiếc Diệp Hạo rất hững hờ.

Hoàng Hoàng Nhi nhìn thấy một màn này, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Những nhà lấy được Thượng Cổ Tố Thể Đan còn tốt, nhưng đám không lấy được, làm sao chịu từ bỏ ý đồ?

Diệp Hạo bây giờ đang trong Chính Nghĩa Minh nên tương đối an toàn, nhưng đợi đến lúc Diệp Hạo rời đi, bọn họ không xuất thủ mới lạ?

Hoàng Hoàng Nhi vội vàng chạy đến gian phòng Diệp Hạo nhưng lại kinh ngạc phát hiện bản thân không thể tiến vào.

- Cấm Chế.

Sắc mặt Hoàng Hoàng Nhi tràn đầy rung động.

Nàng không phải không biết Cấm Chế.

Tu Sĩ nào cũng không biết ba hai cái Cấm Chế đây.

Thế nhưng Diệp Hạo bố trí Cấm Chế lại cực kỳ chuyên nghiệp.

Nói cách khác, Diệp Hạo có thể là Trận Đạo Sư.

- Đan Đạo tu vi của gia hỏa này cao như vậy! Chẳng lẽ bên Trận Đạo cũng như thế?

Hoàng Hoàng Nhi nghĩ đến đây không biết nên nói cái gì nữa.

Đừng có Yêu Nghiệt quá như thế được không, cho con người ta con đường sống với chứ?

Hoàng Hoàng Nhi không rời đi ngay mà lẳng lặng chờ đợi bên ngoài.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Hoàng Hoàng Nhi thấy Diệp Hạo mệt mỏi đi ra.

- Phát sinh chuyện gì thế?

Nàng mới vừa hỏi câu này đã ngửi được từng đợt đan hương và tức khắc ý thức được cái gì.

- Ngươi…gia hỏa này, không phải vừa mới Luyện Đan nữa chứ?

- Một gốc Hỏa Diễm Thảo có thể luyện chế hai phần thượng cổ Tố Thể Đan, ta không luyện luôn thì còn đợi đến lúc nào nữa.

Diệp Hạo cười đáp.

- Nhưng ngươi vừa mới mới luyện chế xong mà!

Hoàng Hoàng Nhi im lặng không nói nên lời.

Phải biết Luyện Đan phải hết sức tập trung, tinh thần tiêu hao cực lớn nha.

Bởi vậy có rất ít người nào luyện chế hai lô đan liên tục cả.

- Ngươi cho rằng Thượng Cổ Tố Thể Đan rất khó với ta à?

Diệp Hạo ha ha cười nói.

- Dù không khó nhưng ngươi cũng không nên liên tục luyện chế.

Hoàng Hoàng Nhi nói khẽ.

- Mà Luyện Đan thực sự hao tổn tinh thần a

Diệp Hạo nói xong vuốt vuốt đầu nói.

- Ta phải nghỉ ngơi một chút.

- Ừm, ngươi nghỉ ngơi tốt đi.

Diệp Hạo quay người trở về phòng.

Hắn thật sự rất cần nghỉ ngơi.

3 canh giờ sau, tinh thần Diệp Hạo sáng láng đứng lên.

Lúc này, bên người Diệp Hạo xuất hiện một đạo thân ảnh.

Trong mắt hắn không mảy may ba động, tựa hồ đã sớm ngờ đến vị này sẽ xuất hiện.

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Phụ cận Chính Nghĩa Minh đều bị cao thủ các Đại Thế Lực giám thị.

Thân ảnh không phải ai khác mà là một Phân Thân của hắn.

- Việc ta cho ngươi làm thế nào rồi?

- Trong lúc ngươi Luyện Đan, ta đã an bài một nhà Qua Ngũ đến một địa phương an toàn rồi.

Diệp Hạo rất rõ ràng, lấy tình báo của đám Thế Lực này, rất dễ tra được Qua Ngũ và bản thân hắn có quan hệ.

Đến lúc đó, bọn họ chắc chắn sẽ lợi dụng Qua Ngũ đến uy hiếp hắn.

Bởi vậy hắn bải Phân Thân trongl úc mình luyện đan mà an bài chuyện bên Qua Ngũ.

- Có ai đến nhà Qua Ngũ không?

- Ngoại trừ Chính Nghĩa Minh, Cương Kiếm Tông các Thế Lực còn lại đều đi.

Diệp Hạo nghe xong, trong mắt không khỏi lộ ra một tia hàn mang.

Hắn không ngờ Tô gia và Việt Tú Tông hai nhà này chiếm được Thượng Cổ Tố Thể Đan nhưng vẫn còn tham lam.

Hai ngày sau, Lâm Kinh Vân Cương Kiếm Tông đưa đến đồ vật trên danh sách.

- Cương Kiếm Tông ta đã vận dụng rất nhiều nhân lực vật lực những vẫn có hơn mười loại không tìm được.

Lâm Kinh Vân trầm giọng nói.

- Đồ vật trên danh sách cần bao nhiêu Tiên Thạch?

- Tổng giá trị 242 vạn, ngươi cho ta một số nguyên 200 vạn được rồi.

- Lôi Vân Sư ngươi không đáng 42 vạn đâu.

Diệp Hạo cười nói.

- Vậy đi, ta cho ngươi 230 vạn.

Nói xong, Diệp Hạo đưa cho Lâm Kinh Vân một cái Càn Khôn Túi.

Lâm Kinh Vân chần chờ một chút vẫn tiếp nhận.

Tuy hắn cho Diệp Hạo tiện nghi 42 vạn, nhưng 42 vạn cần này hắn phải lấy ra, nhưng trên người hắn hiện giờ chả có gì đáng giả đến mức đó cả, hắn vốn chuẩn bị mượn lại số Tiên Thạch này.

Mà 12 thì có thể tiếp nhận được.

- Ngươi không nên ra khỏi Chính Nghĩa Minh lúc này a.

Lâm Kinh Vân nghiêm túc nói với Diệp Hạo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.