Chương trước
Chương sau
Quỳ Xuống

- ---------------------

Bởi vì bọn hắn chú ý thấy vết thương trên người Ẩn Nhân sâu cạn đều giống nhau.

Điều này mang ý nghĩa gì?

Kiếm Đạo của Diệp Hạo còn cường hoành hơn cả tưởng tượng của bọn hắn.

- Ẩn Nhân ngươi còn có yêu cầu gì không?

Diệp Hạo nhìn Ẩn Nhân cách đó không xa nói.

Ẩn Nhân há to miệng không biết nên nói cái gì.

- Vậy ta sẽ cho ngươi thêm một cơ hội.

Diệp Hạo nói rồi giải trừ Kiếm Mang trên đầu ngón tay.

- Ta đứng đây mặc cho ngươi xuất thủ, chỉ cần ngươi có thể bức lui được ta, lần khiêu chiến này coi như ta thua.

Ngông!

Đây là cảm giác chung của tất cả Tu Sĩ toàn trường đối với Diệp Hạo.

Bất quá ai bảo người ta có vốn liếng đây!

- Chuyện này do ngươi nói đấy nhé.

Ẩn Nhân đại hỉ.

Tu Sĩ thấy thần thái Ẩn Nhân như vậy, trong mắt tràn ngập vẻ khinh bỉ.

Diệp Hạo người ta đang cố tình nhục mạ ngươi cơ mà, ngươi không nên đáp ứng mới đúng.

Thiên Hành cùng Ma Da càng tức giận đến không nói nên lời.

Sưu!

Ẩn Nhân sợ Diệp Hạo thất hứa, hắn vội vọt về hướng Diệp Hạo.

Kiếm Ý kinh khủng vô cùng vô tận như Trường Hà đổ dồn về phía đối phương.

Nhưng khí Kiếm Ý sắp hạm vào người Diệp Hạo, xung quanh hắn bỗng nhiên xuất hiện một đạo lưu ly chi quang chấn vỡ nát tất cả Kiếm Ý.

- Phòng ngự thật mạnh mẽ.

- Thần thông gì đây?

- Đây chẳng lẽ là Thần Thông của Đông Tiên Điện chúng ta hả?

- Trước giờ chưa gặp qua loại Thần Thông như thế này nha.

Chúng Đệ Tử Đông Tiên Điện chưa bao giờ gặp qua, thậm chí toàn bộ Tiên Vực cũng không nhận biết loại Thần Thông này.

Lưu Ly Ấn?

Một trong Vô Cương Tuyệt Thế Thần Thông.

- Vô Tướng Kiếm Quyết.

- Thiên Diễn Kiếm Quyết.

- Yển Nguyệt Chi Thuật.

Khi thi triển đến Thần Thông thứ tư, trong mặt Ẩn Nhân lúc này hoàn toàn bị rung động.

Diệp Hạo cho đến bây giờ chỉ thi triển duy nhật một loại Thần Thông phòng ngự.

Thế nhưng bản thân có suất ra toàn bộ khí lực cũng không chạm được vào góc áo của hắn.

- Ta thua rồi.

Ẩn Nhân thu tay lại khổ sở nói.

- Một câu bại thì đủ rồi sao?

Diệp Hạo nhìn chằm chằm Ẩn Nhân lạnh lùng quát.

- Quỳ xuống cho ta!

- Ngươi nói cái gì?

Ẩn Nhân tức giận rống to.

Ẩn Nhân có thể hướng Diệp Hạo chịu thua đã vứt bỏ tôn nghiêm của bản thân hắn lắm rồi.

Thế nhưng hiện tại Diệp Hạo lại bắt hắn quỳ xuống?

- Người của ta mà ngươi muốn đánh thì đánh sao?

Diệp Hạo vừa nói vừa đi về phía Ẩn Nhân.

- Ngươi là cái thá gì mà cũng xứng giáo huấn người của ta?

- Bọn họ có thể so được với ta sao?

Ẩn Nhân sắc mặt âm trầm đáp trả.

- Xin lỗi chứ trong mắt ta người và Đệ Tử Tạp Dịch không có cái gì khác nhau cả. Nếu không phải có trở ngại môn quy, ngươi cảm thấy mình bây giờ còn đứng ở đây được à? Lão Tử sớm băm ngươi thành trăm mảnh rồi.

Diệp Hạo nói đến đây đã đứng trước mặt Ẩn Nhân.

- Quỳ xuống.

- Nằm mơ đi.

Ẩn Nhân hắn sao có thể quỳ xuống được.

Diệp Hạo khẽ vươn tay khoác lên vai Ẩn Nhân, sau một khắc trán hắn xuát hiện mồ hôi chảy xuống như mưa, rồi hai đầu gối hắn dần cong xuống.

- Diệp Hạo ngươi khinh người quá đáng!

Ma Da rốt cuộc nhịn không nổi nhào về phía Diệp Hạo.

Toàn thân tu vi cùa Ma Da hoàn toàn bộc phát ra.

Toàn thân hắn bao phủ trùng trùng điệp điệp năng lượng xé rách chu vi hơn trăm dặm xung quanh.

Diệp Hạo lườm hắn một cái trong mắt tràn đầy lạnh lùng.

Ngọc Tiên 16 Chuyển!

Còn non và xanh lắm.

- Nơi này không đến lượt ngươi lên tiếng, cút!

Diệp Hạo nói rồi một cỗ năng lượng đáng sợ phóng ra từ người hắn, sau đó một đạo hư ảnh kim sắc vọt ra từ chỗ mi tâm của hắn.

Hư ảnh kim sắc vừa xuất hiện đã thể hiện lực lượng hủy diệt thiên địa.

Ba động khủng bố trên người Ma Da trong khoảnh khắc bị hủy diệt vô tung vô ảnh, thân ảnh hắn như vừa bị sét đánh trúng vô lực rơi xuống.

- Cái gì vậy?

Toàn trường xôn xao.

- Đó là cái gì vậy?

- Hư ảnh Thần Hồn.

- Tiêu chí của Kim Tiên a.

- Thực lực chân chính của Diệp Hạo đây hả trời?

- Hắn đã đặt một chân đến cảnh giới Kim tiên rồi à?

Thiên Hành đẳng không tiếp lấy Ma Da đang rơi xuống.

Hắn nhìn Diệp Hạo chậm rãi nói.

- Kim Tiên?

- Ngươi cũng muốn ra tay?

Diệp Hạo mặt không đổi hỏi lại Thiên Hành.

- Ta không phải đối thủ của ngươi.

Thiên Hành lắc lắc đầu đáp.

- Thế nhưng khi ta đạt đến Kim Tiên cảnh sẽ hướng ngươi lĩnh giáo.

- Ta rất mong chờ.

Nói xong, Diệp Hạo quay lại nhìn chằm chằm Ẩn Nhân bên người.

- Quỳ xuống!

Răng rắc!

Răng rắc!

Đầu gối Ẩn Nhân bị chấn vỡ, hắn nhanh chóng quỳ xuống trước mặt Diệp Hạo.

Diệp Hạo khoát tay bày ra một Cấm Chế trên người hắn.

Làm xong mọi thứ Diệp Hạo nhìn về phía Lưu Cảnh Phong.

- Lưu Trưởng Lão, ta muốn biết rõ dựa vào quy định Chấn Pháp Đường, Ẩn Nhân hối lộ giám khảo, vi phạm bắt Đệ Tử, một mình vận dụng hình phạt, Chấp Pháp Đường nên trừng phạt như thế nào?

- Cái này…

Lưu Cảnh Phong nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Chuyện dính đến Cửu Đại Đệ Tử Chân Truyền không phải do một Chấp Pháp Đại Trưởng Lão hắn có thể quyết định.

Mà lúc này, một thân ảnh xuất hiện bên người Đại Trưởng Lão.

- Đường Chủ.

Lưu Cảnh Phong nhìn người vừa đến vội vàng hô to.

Chấp Pháp Đường Đường Chủ nhìn Lưu Cảnh Phong một cái rồi ánh mắt rơi vào trên người Ẩn Nhân.

- Ẩn Nhân, ba tội cùng phạt, lệnh cho ngươi tiến về Đệ Nhị Chiến Khu phục dịch 3 năm.

- Không được.

Ẩn Nhân vội nói.

- Cái gì?

Chấp Pháp Đường Đường Chủ ánh mắt bất thiện nhìn Ẩn Nhân.

- Lần tranh phong thế hệ trẻ Đông Vực còn không đến 3 năm nữa sẽ bắt đầu, ta nếu đi Đệ Nhị Chiến Khu phục dịch 3 năm mà nói….

Ẩn Nhân vội nói.

Chấp Pháp Đường Đường Chủ cắt ngang lời hắn.

- Ngươi tựa hồ quên mất hiện giờ ngươi không phải Cửu Đại Đệ Tử Chân Truyền nữa, bởi vậy lần tranh phong của thế hệ trẻ Đông Vực này không có chút quan hệ nào đến ngươi cả.

Tâm thần Ẩn Nhân run lên.

Hắn lúc này mới hiểu Diệp Hạo đã chính thức thay thế hắn trở thành một trong Cửu Đại Chân Truyền Đệ Tử.

- Xin hãy cho tôi thêm 1 năm không 2 năm, tôi sẽ một lần nữa trở thành Cửu Đại Chân Truyền Đệ Tử.

Ẩn Nhân linh cơ khẽ động nói.

- Ngươi nghĩ đi đâu vậy.

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Ngươi hiện tại không phải đối thủ của ta thì ngươi nghĩ 2 năm sau ngươi có khả năng đánh lại ta à?

- Ta có thể khiêu chiến Sở Kiều Kiều.

Ẩn Nhân bật thốt.

- Khiêu chiến ta?

Sở Kiều Kiều không ngờ Ẩn Nhân lại đưa đầu mâu chỉ lên trên người mình bất quá cô liền lên tiếng.

- Ngươi tựa hồ quên ngươi không có tư cách khiêu chiến ta à, cho dù ngươi có tư cách khiêu chiến ta đi nữa thì người cảm thấy 2 năm sau ngươi có thể trở thành đối thủ của ta sao?

Sở Kiều Kiều cũng là một trong Cửu Đại Đệ Tử Chân Truyền nha.

2 năm thời gian rất dài, không lẽ nàng chỉ dặm chân tại một chỗ?

Diệp Hạo biết rõ Sở Kiều Kiều khi hắn vừa đến Đông Tiên Điện chỉ có tu vi Thiên Tiên cảnh.

Thế nhưng hiện tại, nàng đã đến Ngọc Tiên Thất Chuyển, không, có thể là Bát Chuyển, từ khi nào mà tu vi của Sở Kiều Kiều lại tăng lên như vậy?

Bất quá, vấn đề này không trọng yếu.

Trọng yếu là sau 2 năm Sở Kiều Kiều có khả năng còn siêu việt hơn Ẩn Nhân.

Ẩn Nhân lần này không biết nên nói cái gì.

- Diệp Hạo ngươi có biết tội của ngươi không?

Lúc này Chấp Pháp Đường Đường Chủ nhìn qua nói với Diệp Hạo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.