Chương trước
Chương sau
Hố Người

- ---------------------

Lăng Tồn rất rõ ràng giá trị Lệnh Bài.

Khác không nói, cho dù Ngân Sắc Lệnh Bài trong tay cũng do hắn mượn từ tay đại ca hắn a.

Một đệ tử Nội Môn như Diệp Hạo lấy đâu ra tư cách có Lệnh Bài chứ?

Nhưng Lăng Tồn không ngờ, Chấp Sự lại mở miệng

- Công Tử này không cần vé vào cửa.

Kỳ thật, Chấp Sự đã sớm muốn chửi Lăng Tồn.

Con mẹ nó, đệ tử Nội Môn như ngươi lại dám la hét trước mặt Chân Truyền đệ tử sao?

- Cái gì?

Giờ khắc này, không chỉ Lăng Tồn kinh trụ, ngay cả đám người Bạch Lộ đồng dạng cũng như thế.

- Diệp Hạo.

Đúng lúc này, một âm thanh kinh hỉ truyền đến, thiếu nữ thiên tài Đan Đạo, Bạch Thược đến.

Vị đạo trên người Bạch Thược rất dễ chịu.

Đứng bên cạnh nàng, tâm thần cả người đều sẽ buông lỏng ra.

Diệp Hạo nhìn Bạch Thược cười, nói ra

- Đã lâu không gặp.

- Đúng vậy, chúng ta không gặp 1 năm rồi.

Bạch Thược gật đầu nhẹ

- Đệ cũng đến mua đồ sao?

- Đến nhìn xem cho vui thôi.

- Vậy đi cùng ta đi.

Bạch Thược nói khẽ.

- Tốt, Bán Hạ, ngươi muốn đi cùng không?

Diệp Hạo hướng Bán Hạ ra lời mời, dù sao Bán Hạ cũng mang hắn đến đây.

- Được.

Bán Hạ đáp lại.

Nhìn ba người Diệp Hạo rời đi, Lăng Tồn nhếch miệng

- Hóa ra dựa vào nữ nhân.

- Đồ tiểu bạch kiểm.

Một thiếu nữ đi theo Bạch Lộ phụ họa nói ra.

- Quan Quan, Diệp Hạo không phải người như vậy.

Bạch Lộ trừng thiếu nữ một cái.

- Đắc đắc, ta nói không đúng sao?

Quan Quan cười hì hì ôm lấy cánh tay Bạch Lộ.

Bạch Lộ bất đắc dĩ

- Chúng ta cũng vào đi.

Thân làm thiên tài Đan Đạo, Bạch Thược đã sớm trở thành Chân Truyền đệ tử, hơn nữa, Bạch Thược cũng có một tấm Kim Sắc Lệnh Bài, Diệp Hạo không lấy Lệnh Bài mình ra, chỉ đi theo Bạch Thược vào bao sương.

- Bán Hạ, chào cô.

Đến bao sương, Bạch Thược vươn bàn tay nhỏ như ngọc về phía Bán Hạ.

Bán Hạ thụ sủng nhược kinh, vội vàng bắt lấy tay Bạch Thược.

Đệ tử Chân Truyền cũng có phân chia Tam Lục Cửu Đẳng. Không hề nghi ngờ, Bạch Thược thuộc loại đệ tử Chân Truyền cao cấp nhất.

Bạch Thược không có tu vi đỉnh tiêm, nhưng nàng lại là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ về Trận Đạo.

Bạch Thược hàn huyên cùng Bán Hạ một hồi, rồi mới nói chuyện với Diệp Hạo quên cả trời trăng mây gió.

Nếu không có Diệp Hạo, Bạch Thược cũng không biết nói chuyện gì với Bán Hạ. Dù sao giữa song phương cũng không cùng một cấp độ.

Bán Hạ cũng minh bạch điểm ấy, nên trong lòng cũng không có gì không thoải mái.

Nhưng Bán Hạ không hiểu, ngữ khí khi Diệp Hạo nói chuyện phiếm với Bạch Thược rất bình thản, tựa hồ không có xem Bạch Thược như nhân vật trọng yếu để đối đãi.

Song phương giống như đôi bạn thân vậy.

Vấn đề là sao Diệp Hạo có thể trở thành hảo hữu với thiên tài Đan Đạo như Bạch Thược chứ?

Bán Hạ không thể hiểu nỗi.

- Lúc ở Đệ Nhất Chiến Khu, đệ có gặp Ma Tộc không?

Bán Hạ cảm thấy Diệp Hạo chỉ là một đệ tử Nội Môn, nhưng Bạch Thược lại biết rõ thân phận thật sự hắn, người này là đệ tử thiên tài do tam đại thái thượng trưởng lão Đan Thanh cùng nhau bồi dưỡng a.

Đệ tử Nội Môn là thân phận để Diệp Hạo che giấu thôi.

- Gặp rồi.

- Thế nào?

- Nói thế nào nhỉ?

Diệp Hạo suy nghĩ một chút rồi nhân tiện nói

- Ta gặp một ít Ma Tộc có chiến lực có thể so với thiên tài phổ thông, về phần thiên tài Ma Tộc, ta chưa gặp được, nên ta không biết tiêu chuẩn bọn họ thế nào.

- Trách không được vì sao nói Ma Tộc vô địch đồng giai.

- Chỉ nói về chủng tộc, Ma Tộc thực sự mạnh hơn chúng ta không ít.

Diệp Hạo không để Ma Tộc vào trong mắt, không có nghĩa Ma Tộc yếu.

- Có cơ hội, ta cũng muốn tiến về Đệ Nhất Chiến Khu.

- Tỷ không nên đi.

- Tại sao?

- Tỷ không thích hợp tiến về địa phương kia đâu.

- Đệ xem thường ta sao? Tu vi ta cũng rất cao a.

- Đệ Nhất Chiến Khu, Thiên Tiên hậu kỳ rất phổ biến.

- Vậy chúng ta đi Cửu Dương Vực đi.

- Cửu Dương Vực?

- Hiện tại, Đông Tiên Điện chúng ta cùng Thập Bát Lâu với Liệt Hỏa Tông hừng hực khí thế chiến đấu, chúng ta thí luyện trước có thể lấy được rất nhiều Điểm cống hiến.

- Chém giết đệ tử Thập Bát Lâu cùng Liệt Hỏa Tông sao?

- Đúng vậy.

- Sự tình có thể kiếm được điểm cống hiến, ta nhất định phải đi.

- Đệ thiếu Điểm cống hiến lắm hả?

- Thiếu rất nhiều đấy chứ.

- Đệ thiếu bao nhiêu, ta có 6 vạn ở đây.

Bạch Thược gỡ Lệnh Bài xuống.

- Thiếu rất nhiều a.

Diệp Hạo cười khổ.

- Đệ cứ dùng trước.

Bạch Thược không nói nữa, lấy 6 vạn điểm cống hiến bên trong Lệnh Bài đưa cho Diệp Hạo.

Bán Hạ nhìn thấy cảnh này, hai mắt muốn lồi ra ngoài.

Cái quái gì đang xảy ra đây?

Bạch Thược lại cho Diệp Hạo 6 vạn Điểm cống hiến.

Không phải mượn mà là cho a.

Quan hệ song phương tốt đến mức này sao?

Không biết vì sao khi nhìn thấy cảnh này, trong lòng Bán Hạ có chút không thoải mái.

Diệp Hạo chần chờ một chút, cũng không có cự tuyệt.

Lúc này, một hôi bào lão giả đi lên sân khấu.

- Hoan nghênh chư vị tới tham gia Đấu Giá Hội Lâm gia.

Lão giả quét mắt toàn trường

- Ta cũng không muốn nói nhiều, kiện vật đấu giá thứ nhất, bắt đầu.

Lão giả vừa dứt lời, một thiếu nữ váy đỏ hai tay nâng một hộp gấm đi đến bên cạnh lão.

Lão giả lấy ra một bản Bí Tịch từ trong hộp gấm.

- Bản Bí Tịch này ghi lại 108 Trận Đồ, đáng tiếc, chúng ta đã mời mấy vị Trận Sư Kim cấp, nhưng không có ai hiểu được.

Lão giả nói khẽ

- Bởi vậy, giá quy định kiện vật đấu giá thứ nhất là 1 vạn Tiên Thạch, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn 500 Tiên Thạch.

- 1 vạn.

Lúc này, một trung niên trong đại sảnh đấu giá lên tiếng.

- 1 vạn lẻ 500.

- 1 vạn 1.

Con mắt Bán Hạ nhìn chằm chằm Trận Đồ.

- Có hiểu gì không?

Diệp Hạo hỏi.

- Ta cảm thấy cái này tựa như Trận Đồ, nhưng lại không giống với Trận Đồ.

Bán Hạ suy nghĩ một chút rồi nói

- Dù hoa văn hay phù chú, đều cho ta một loại cảm giác mộng ảo.

- Lấy nhìn chẳng phải biết ngay sao?

Diệp Hạo cười, nói ra.

- Giá cả cuối cùng sẽ không thấp hơn 4 vạn.

Bán Hạ lắc đầu

- Trên người ta không có nhiều Tiên Thạch như vậy.

Diệp Hạo cười cười, một lão giả vừa mới nói 1 vạn 3, hắn lập tức mở miệng

- 2 vạn.

Tu sĩ toàn trường đều nhìn về phía bao sương Diệp Hạo.

- Ai vậy?

- Ở trong Kim Tự Bao Sương, há có thể người bình thường?

- Nói cũng đúng.

Lúc những tu Sĩ này còn đang thảo luận, Lăng Tồn trong Ngân Tự Bao Sương lại nghe ra được âm thanh Diệp Hạo.

- 2 vạn 1.

Lăng Tồn cười lạnh.

Diệp Hạo khẽ giật mình.

- Lăng Tồn.

Lúc này, Bán Hạ nghe ra âm thanh Lăng Tồn.

- 3 vạn.

Diệp Hạo cau mày.

- 3 vạn 1.

Lăng Tồn mở miệng không chút do dự.

- 10 vạn.

Ánh mắt Diệp Hạo lóe lên.

- 10 vạn 1.

Theo bản năng, Lăng Tồn tiếp tục hô lên.

Sau đó, sắc mặt hắn bỗng nhiên đại biến.

Quả nhiên, Diệp Hạo không còn đấu giá nữa.

Lăng Tồn như thế nào không biết mình bị Diệp Hạo hố đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.