Chương trước
Chương sau
Bán Hạ Ra Tay

- ---------------------

- Vương Lực không muốn cho Diệp Hạo đường sống rồi.

- Bạch Hổ Khiếu Thiên Công chính là một trong mười đại công pháp mạnh nhất của Nội Môn. Vương Lực đã thi triển Bạch Hổ Khiếu Thiên công đến cực hạn, càng không nói đến hắn còn vận dụng Bạch Hổ Chi Mâu Thần Công bên trong Bạch Hổ Khiếu Thiên Công nữa.

- Bạch Hổ Chi Mâu đánh vào tâm thần, chiến lực của Diệp Hạo sẽ bị hao tổn.

Lúc nãy, khi Diệp Hạo giao thủ với Chu Duyên thì Vương Lực đã trốn bên ngoài âm thầm quan sát.

Hắn rất rõ ràng chiến lực của Diệp Hạo rất cường hoành.

Nếu cùng đẳng cấp thì bản thân không phải đối thủ của đối phương.

Cũng may bản thân cao hơn Diệp Hạo ba cảnh giới.

Nhưng cho dù có ưu thế cảnh giới thì Vương Lực vẫn sử dụng toàn lực.

Tất nhiên để đề phòng vạn nhất.

Khi Bạch Hổ Chi Mâu của Vương Lực đánh trúng Diệp Hạo, hắn nhìn thấy sự thanh minh trong mắt Diệp Hạo đã tiêu tán.

Có hiệu quả!

Vương Lực thấy vậy cuồng hỉ.

Chỉ cần Bạch Hổ Chi Mâu có thể kéo dài thời gian một phần mười hô hấp đã đủ rồi.

Bản thân có thể đánh chết Diệp Hạo.

Nhìn thấy Bạch Hổ Chi Mâu có tác dụng, tốc độ của Vương Lực lại lần nữa bạo tăng.

Giây lát đã vọt tới trước mặt Diệp Hạo.

Khi tay của hắn đánh đến trái tim Diệp Hạo, một hư ảnh móng vuốt sắc bén xuất hiện, mắt thấy chuẩn bị xuyên thủng trái tim Diệp Hạo thì trong mắt Diệp Hạo khôi phục lại bình thường.

- Không tốt.

Vương Lực thấy khóe miệng Diệp Hạo cười lạnh thì trong lòng hoảng sợ.

Một quyền!

Khác biệt là một quyền này của Diệp Hạo vang lên âm thanh boong boong của Kiếm Minh.

Một quyền này khiến cho hư ảnh Bạch Hổ của Vương Lực vỡ nát, sau đó, cỗ lực lượng kia không giảm bớt chút nào mà đánh lên người Vương Lực.

Oa một tiếng, Vương Lực phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời hắn vô lực ngã xuống lôi đài.

- Ta nhìn thấy gì vậy?

- Diệp Hạo một quyền đã đánh Vương Lực bị thương nặng.

- Một quyền kia của Diệp Hạo không đơn giản, đó là một loại Kiếm Quyết cực kì cao thâm được hắn thông qua nắm đấm để thi triển đó.

- Không biết đó là Kiếm Quyết gì nữa đây?

- Ta chỉ biết, cho dù kiếm quyết cao thâm thế nào cũng không thể vượt qua ba cảnh giới được.

- Chẳng lẽ đến bây giờ ngươi vẫn ý thức được thực lực của Diệp Hạo viễn siêu Vương Lực hả?

Tu sĩ toàn trường xôn xao.

Bởi vì trước đó không ai đoán được kết quả này.

Diệp Hạo dứt khoát đánh một quyền làm bị thương nặng một tên cao hơn mình ba cảnh giới.

Nếu không phải tận mặt nhìn thấy thì ai có thể tin a?

- Ngươi… ngươi vừa sử dụng kiếm quyết gì vậy?

Vương Lực gắng gượng đứng lên nhìn Diệp Hạo hỏi.

- Kim Kiếm Quyết.

- Bản Nguyên Kiếm Quyết?

- Không sai.

- Khó trách ta sẽ bại trong tay ngươi.

Vương Lực khổ sở nói.

Bản Nguyên Kiếm Quyết cường đại bao nhiêu.

Diệp Hạo nhất định đã nắm giữ tinh túy của Kim Kiếm Quyết nết không không có khả năng chỉ với một quyền đánh trọng thương bản thân.

- Vị Chấp Sự này, chuyển Tích Phân của hắn cho ta đi chứ!

Diệp Hạo nhìn Chấp Sự quản lý Sinh Tử Đài nói.

- Tiểu tử, thêm một người bạn tốt hơn một kẻ thù, hà tất phải tuyệt tình như vậy?

Lúc này, một tử bào thanh niên xuất hiện giữa không trung.

Diệp Hạo lườm tử bào thanh niên nói:

- Đáng tiếc ta và Vương gia các người mãi mãi không thể trở thành bạn được.

Tử bào thanh niên này giống Vương Lực bốn phần, dù đồ đần cũng biết đó là anh của Vương Lực.

Vương Miễn đã ra ngoài lịch luyện.

Như vậy thân phận của vị này đã quá rõ ràng rồi.

Vương Lượng!

- Ta có thể hiểu là ngươi đang gây hấn ta không?

Vương Lượng híp mắt hỏi.

Uy hiếp!

Tu sĩ toàn trường đều hiểu Vương Lượng đang uy hiếp.

Nhưng ai lại dám không để ý Vương Lượng uy hiếp chứ?

Vương Lượng chính là đệ tử Chân Truyền a.

Nếu như đệ tử Nội Môn đại biếu trụ cột vững chắc của Tông Môn thì đệ tử Chân Truyền đại biểu cho cao tầng Tông Môn.

Hai bên rõ ràng không cùng một cấp độ.

- Ngươi muốn hiểu thế nào thì tùy.

Nhưng làm tu sĩ toàn trường không ngờ là Diệp Hạo lại nhún vai không để ý nói.

- Tự tìm cái chết.

Vương Lượng nổi giận.

Đồng thời hắn cũng đánh về Diệp Hạo.

Chưởng lực kinh khủng đánh về phía Diệp Hạo, hắn cảm thấy bản thân bị giam giữ.

Lúc này, Diệp Hạo ý thức được đây là Thiên Đạo Chi Lực.

Nếu như Thượng Tiên có thể sử dụng Quy Tắc thì Thiên Tiên có thể sử dụng Thiên Đạo Chi Lực, dù chỉ sử dụng một bộ phận Thiên Đạo nhưng không phải một Thượng Tiên có thể chống lại.

Khi đạo Thiện Đạo Chi Lực sắp đánh trúng Diệp Hạo, một thân ảnh đáng yêu xuất hiện bên cạnh hắn, sau đó, trước ánh mắt chấn kinh của toàn trường, thân ảnh này phá vỡ Thiên Đạo Chi Lực của Vương Lượng.

- Vương Lượng, ngươi đường đường một đệ tử Chân Truyền lại ra tay với một đệ tử Nội Môn, có thích hợp không?

Thân ảnh này không phải ai khác, chính là Bán Hạ.

- Chuyện của ta không đến phiên cô quản.

Vương Lượng hừ lạnh nói.

- Chuyện này hôm này ta nhất định quản.

Bán Hạ nhìn chằm chằm Vương Lượng nói.

- Ngươi.

Vương Lượng chần chờ.

Bán hạ có tu vi Thiên Tiên sơ kỳ, Vương Lượng tự tin Bán Hạ không phải đối thủ của bản thân, nhưng bản thân có thể đánh cô ta sao?

Chưa nói đến Bán Hạ là thiên tài của Trận Đạo Đường, chỉ riêng vị tùy tùng kia của cô cũng không phải bản thân mình hắn có thể trêu chọc được.

- Tiểu tử, ngươi chỉ biét trốn sau lưng nữ nhân hả?

Vương Lượng lạnh lùng nhìn Diệp Hạo nói.

- Ta rất hiếu kỳ, có phải Vương gia chỉ toàn những người không biết xấu hổ như ngươi không?

Diệp Hạo không để ý Vương Lượng nói:

- Ngươi là một Thiên Tiên sơ kỳ ra tay với một Thượng Tiên sơ kỳ như ta, bây giờ lại còn nói ta chỉ biết trốn sau lưng nữ nhân?

- Ngươi có gan khiêu chiến Ngọc Tiên Cảnh không?

- Tiểu tử ngươi đừng nói sang chuyện khác.

Vương Lượng sao không biết bản thân đuối lý, nhưng sao bản thân có thể thừa nhận được?

- Người nói sang chuyện khác là ngươi.

Diệp Hạo khinh thường nói:

- Nếu cùng giai, ta giết ngươi như giết một con chó.

- Ngươi nói cái gì?

Vương Lượng giận dữ nói.

- Ta nghĩ ta đã nói rất rõ ràng rồi.

Diệp Hạo lườm Vương Lượng nói:

- Không phải ngươi là Thiên Tiên sơ kỳ sao? Không lâu nữa lão tử sẽ đuổi kịp ngươi, đến lúc đó ngươi có dám lên Sinh Tử Đài với ta không?

Gân hấn!

Kẻ khác cũng nhìn ra sao Vương Lượng có thể không nhìn ra?

- Ta chờ ngươi!

Vương Lượng nói xong xoay người rời đi.

- Ta nói, ngươi có phải muốn đắc tội với toàn bộ đệ tử Đông Tiên Viện hay không vậy?

Bán Hạ đứng bên cạnh Diệp Hạo nói.

- Việc này có thể trách ta sao?

Diệp Hạo ủy khuất nói:

- Do hắn khiêu khích ta mà.

- Vậy ngươi không yếu thế được hả?

- Tại sao ta phải yếu thế?

Diệp Hạo nói làm Bán Hạ muốn phát điên:

- Bạn bè nhiều dễ nói chuyện, ngươi có hiểu hay không?

- Không phải ai cũng có tư cách làm bạn của ta.

Bán Hạ không ngờ Diệp Hạo lại nói ra câu này.

- Vậy ta thì sao?

Bán Hạ hỏi.

Diệp Hạo nhìn chằm chằm cô một lúc rồi gật đầu nói:

- Xem như có thể.

- Thật miễng cưỡng.

- Không có cách khác.

- Bây giờ ngươi chuẩn bị làm gì?

- Đi Luyện Đan Đường.

- Ngươi thật sự muốn học luyện đan?

- Chẳng lẽ cô cảm thấy ta đang lừa cô?

- Tu vi võ đạo của ngươi cao như vậy, không cần thiết phải học thêm luyện đan a.

- Tu vi võ đạo của cô cũng cao như vậy, sao cô còn học trận pháp?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.