Chương trước
Chương sau
Có Dám Chiến Một Trận?

- ---------------------

Đơn giản như vậy?

Đinh Hương kinh ngạc nhìn một màn này, đại não đều ngừng suy nghĩ.

Nàng không ngờ chỉ vì một trò đùa quái đản của nàng lại tạo thành hậu quả xấu này.

- Vậy mà cũng dám chống lại Lão Tử.

Chu Duyên ha ha cười nói.

- Buồn cười lắm sao?

Đúng lúc này, sau lưng Chu Duyên truyền đến một đạo âm thanh nhàn nhạt.

Tiếu dung trên mặt Chu Duyên lập tức cứng đờ.

Ngay lúc Chu Duyên muốn động đậy, một đại thủ đã đè chặt bả vai hắn xuống, sau đó một đạo Cấm Chế vô hình giam cầm Tiên Lực trong cơ thể hắn.

- Cái gì?

- Ta không có nhìn lầm chứ?

- Diệp Hạo xuất hiện sau lưng Chu Duyên từ lúc nào thế?

- Tàn ảnh, Chu Duyên chỉ trảm tàn ảnh.

- Diệp Hạo vừa mới sử dụng Thân Pháp gì vậy?

Tu sĩ toàn trường xôn xao, đồng thời trên trán Chu Duyên xuất hiện từng giọt mồ hôi.

Chu Duyên rất rõ ràng đây là nơi nào

Sinh Tử Đài!

Nói cách khác, Diệp Hạo tùy thời có thể giết chết hắn.

- Ngươi nghĩ ta có nên giết ngươi không?

Diệp Hạo vừa dứt lời, đại thủ bỗng nhiên đè mạnh xuống, xương bả vai Chu Duyên lập tức vỡ nát.

Chu Duyên kêu rên thảm thiết, sắc mặt trắng bệch.

- Đừng, đừng, đừng…

Chu Duyên đã bị dọa sợ.

- Ngươi cảm thấy mạng ngươicó giá trị bao nhiêu điểm cống hiến?

Diệp Hạo cười híp mắt.

- 3 vạn.

Chu Duyên cẩn thận từng li từng tí nói ra một con số.

- Chỉ đáng giá 3 vạn?

Diệp Hạo lạnh lẽo nói.

- 10 vạn, 10 vạn, 10 vạn.

Chu Duyên vội vàng nói ra.

- Ta muốn lấy điểm cống hiến ngay bây giờ.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Chu Duyên vội vàng nhìn về phía sư huynh muội Luyện Đan Đường.

- Huynh đệ, cho ta mượn một chút.

Chu Duyên khổ sở nói

- Ta chắc chắn sẽ trả lại cho các ngươi.

Lúc này, một bạch bào thanh niên nhìn Diệp Hạo, nói

- Diệp Hạo, nếu tha được thì tha.

- Ngươi đứng một bên nhìn đi.

Diệp Hạo cười lạnh

- Xuất ra 10 vạn điểm cống hiến, hoặc ta giết chết cặn bã này.

- Ngươi...sao ngươi lại trở mặt Luyện Đan Đường, đối với ngươi có chỗ tốt gì chứ?

Bạch bào thanh niên tức giận, nói.

- Ngươi không đại biểu được Luyện Đan Đường, còn nữa, ta không thể học Luyện Đan sao?

Diệp Hạo không thèm để ý, nói ra.

- Ha ha, ngươi cảm thấy Luyện Đan giống như chơi nhà chòi hả?

Bạch bào thanh niên không khỏi nở nụ cười, trong mắt tràn đầy trào phúng.

- Nhưng ta cảm thấy ta làm gì cũng mạnh hơn ngươi.

Diệp Hạo ha ha cười nói.

- Cuồng vọng.

- Vô tri.

- Ngươi.

Bạch bào thanh niên tức giận nhìn Diệp Hạo, nói

- Có tin ta khiến ngươi nửa bước khó đi tại Luyện Đan Đường không?

- Ta không tin.

Diệp Hạo giơ lên ngón tay giữa về phía bạch bào thanh niên.

Dù bạch bào thanh niên không biết ngón giữa đại biểu điều gì, nhưng hắn rõ ràng Diệp Hạo đang khinh bỉ hắn.

- Chu Duyên, sư huynh đệ ngươi không quan tâm tính mệnh ngươi rồi.

Diệp Hạo vừa dứt lời, một tay khác đặt lên bả vai khác Chu Duyên.

Sắc mặt Chu Duyên tái mét rồi.

- Huynh đệ tỷ muội Luyện Đan Đường, các ngươi nhanh cấp cho ta điểm cống hiến, ta sẽ liều mạng Luyện Đan trả lại các ngươi a.

Chu Duyên bị dọa sợ rồi.

Đã nói đến như vậy, dù sư huynh đệ Luyện Đan Đường kia không tình nguyện vẫn phải cầm điểm cống hiến ra.

Bởi vì trong 3 vạn điểm cống hiến, Chu Duyên đã mượn hết 1 vạn, thì đến bao giờ mới trả hết 10 vạn điểm cống hiến chứ?

Không lâu sau, Chu Duyên đã góp đủ 10 vạn điểm cống hiến.

Diệp Hạo nói Chấp Sự chuyển điểm cống hiến Chu Duyên vào Lệnh Bài hắn, sau đó tiện tay ném Chu Duyên qua một bên.

- Hoan nghênh ngươi đến khiêu chiến lần nữa.

Diệp Hạo nhìn Chu Duyên, cười nói ra.

- Chờ coi.

Chu Duyên nhảy xuống Sinh Tử Đài, tức giận nhìn Diệp Hạo.

Chu Duyên đã nghĩ kỹ rồi.

Sau khi đạt đến Thiên Tiên cảnh, hắn lại đến khiêu chiến.

Hắn không tin sau khi đạt đến Thiên Tiên cảnh mà vẫn không phải đối thủ của Diệp Hạo.

Ngay lúc Diệp Hạo sắp đi xuống Lôi Đài, một đạo thân ảnh ngự kiếm nhảy vào Sinh Tử Đài.

Khí tức trên người thân ảnh nàycường hoành gấp mấy lần Chu Duyên.

- Vương Lực.

- Ba động này, Vương Lực đã đột phá đến Thượng Tiên Đỉnh Phong.

- Khó trách Vương Lực lại dám tìm Diệp Hạo.

- Lần này, Diệp Hạo gặp phiền toái rồi.

- Ai nói không phải chứ?

- Vương Lực không phải người mà Chu Duyên có thể so sánh, Chu Duyên vốn là Đan Sư không am hiểu chiến đấu, nhưng Vương Lực lại có thể vượt cấp chiến đấu, càng không cần phải nói chênh lệch giữa hai bên cực kỳ to lớn.

- Diệp Hạo, ngươi có dám chiến một trận?

Vương Lực nhìn chằm chằm Diệp Hạo,lớn tiếng nói.

- Vương Lực, ngươi có biết xấu hổ không?

Đinh Hương không nhìn được quát.

- Thượng Tiên Đỉnh Phong lại đi khiêu chiến Thượng Tiên sơ kỳ.

Vương Lực không nhìn Đinh Hương, ánh mắt nóng bỏng chỉ nhìn Diệp Hạo.

- Không hứng thú.

Diệp Hạo cự tuyệt.

- Đồ nhát gan.

Thấy Diệp Hạo cự tuyệt,Vương Lực không khỏi cười nhạo.

- Ta không tỷ thí với ngươi, không có nghĩa ta sợ ngươi.

Nghe vậy, Diệp Hạo bỗng nhiên ngừng bước chân, quay lại nhìn Vương Lực

- Giao thủ với ngươi không thực sự làm ta hứng thú.

- Cuồng vọng.

- Trong Lệnh Bài có 13 vạn điểm cống hiến.

Diệp Hạo cười cười lấy lệnh bài ra

- Nếu ngươi có thể xuất ra 13 vạn điểm cống hiến, ta sẽ đánh một trận với ngươi, nhưng nếu ngươi không bỏ ra nổi, đừng làm chậm trễ thời gian của ta, được không? Ta không có hứng thú giao thủ cùng a miêu a cẩu?

- 13 vạn điểm cống hiến

Vương Lực giật mình.

Hắn không ngờ Diệp Hạo dám xuất ra 13 vạn điểm cống hiến đánh cược.

Bất quá Vương Lực há lại sợ phiền phức?

- Ngươi chờ một lát.

Vương Lực nhảy xuống Lôi Đài, đi mượn điểm cống hiến từ những bằng hữu tốt, mà những người kia cũng vui lòng cấp cho hắn mượn, bởi vì nhìn thế nào cũng không thấy Vương Lực có thể thua a.

Ngay lúc Vương Lực mượn điểm cống hiến từ bốn phía, Hoàng Phủ Kiếm và Trưởng Lão tầng ba Công Pháp Điện sóng vai nhau bay đến.

- Cao Sơn, ngươi cảm thấy Diệp Hạo có mấy thành thắng?

Hoàng Phủ Kiếm hỏi.

- Mười thành.

Cao Sơn không hề nghĩ nhiều.

- Ngươi tin tưởng tiểu tử này như vậy?

- Chiến lực Vương Lực chỉ có thể xếp tới Top 100 trong đệ tử Nội Môn, mà Diệp Hạo có thể miểu sát cả đệ tử Chân Truyền phổ thông.

Cao Sơn cười, nói.

- Đồng giai có thể tranh phong cùng Diệp Hạo, chỉ có 9 vị kia.

- Cửu đại Chân Truyền đệ tử?

- Không sai.

Nghe vậy, ánh mắt Hoàng Phủ Kiếm càng thêm mong đợi nhìn Diệp Hạo.

Cửu đại đệ tử Chân Truyền đại biểu cho điều gì?

Đại biểu tương lai của Đông Tiên Điện a!

- Đã góp đủ 13 vạn điểm cống hiến.

Vương Lực ném Lệnh Bài thân phận cho Chấp Sự, rồi lạnh lùng nhìn Diệp Hạo.

- Đừng lãng phí thời gian nữa.

Diệp Hạo chỉ Vương Lực, nói.

- Ta sẽ khiến ngươi hiểu, đắc tội Vương gia ta có kết quả gì.

Vương Lực hóa thành một Bạch Hổ hung tàn lăng lệ đánh về phía Diệp Hạo, vô tận Sát Phạt Chi Lực giống như một chuôi cương đao quát lên người hắn.

Đồng thời, hai con ngươi của Vương Lực toát ra một đạo thần mang đỏ tươi.

Thần mang tác dụng trực tiếp lên tâm thần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.