Chương trước
Chương sau
Người Nhà Thanh Thiền

- ---------------------

Sắc mặt Lão Lang không khỏi thay đổi.

Trách nhiệm này ai có thể gánh vác nổi?

Không ai làm được.

Bởi vậy dù trong lòng Lão Lang cảm thẩy Diệp Hạo không có khả năng ngấm nghé Thanh Huyền Công cũng không dám nói ra lời phản bác.

- Bình Linh Đan này có vấn đề hay không hiện tại không ai có thể xác định.

Mạt Lý quét mắt ba người một cái nói.

- Bởi vậy ta sẽ lấy một khỏa Linh Đan nhờ Đan sư Lam Bộ Lạc kiểm tra.

Lão Trữ vội vàng đưa cho Mạt Lỵ một khỏa Linh Đan.

- Vậy hiện tại chúng ta nên làm gì?

Trọng Hàn trầm ngâm một hồi hỏi.

- Việc cấp bách là ổn định vị kia, sau khi đến Lam Bộ Lạc dù hắn ta có muốn làm gì cũng không có cơ hội.

Ma luyện trầm giọng nói.

- Nhưng trong lúc này chúng ta nên coi như chưa xảy ra chuyện gì, nếu không để cho hắn nhìn ra manh mối thì tất cả đều hỏng bét.

- Thế nhưng để tiểu thư bồi tiếp hắn thì việc an toàn của tiểu thư phải làm sao bây giờ.

Lão Lang nói ra.

- Ta nghĩ hắn ta muốn tạo hảo cảm với tiểu thư để có thể lừa Thanh Huyền Công từ trong tay tiểu thư thôi.

Mạt Lỵ nhìn Lão Lang nói.

- Ta cũng đã ra hiệu tiểu thư lấy lòng hắn, ta đoán vẫn có thể kéo dài thêm một chút thời gian, còn nữa ta cũng đã phát ra ngọc phù cầu cứu tới Lam Bộ Lạc, tin tưởng không cần quá nhiều thời gian cường giả Lam Bộ Lạc sẽ đến đây.

- Như vậy thì không còn sơ hở tí nào.

Lão Trữ gật đầu nói.

Thanh Thiền đi tới trước mặt Diệp Hạo rõ ràng chuyển sang câu nệ một chút.

- Đã có chuyện gì vậy?

Diệp Hạo hỏi.

- Không không.

Cô giống như bị nhìn thấu tâm tư mà hốt hoảng trả lời.

Thấy vậy Diệp Hạo càng khẳng định đã có chuyện xảy ra.

Nhưng Thanh Thiền không muốn nói, Diệp Hạo cũng không ép.

- Diệp đại ca, sư phụ anh là ai?

Thanh Thiền nhìn Diệp Hạo không hỏi cũng thở dài một hơi.

- Nói chính xác thì ta không có một sư phụ chính thức.

Diệp Hạo cười nói đáp.

Thanh Thiền nghe được Diệp Hạo nói như vậy khuôn mặt liền biến đổi.

Kì thật Thanh Thiền hỏi Diệp Hạo câu này cũng do có tâm tư muốn nghe ngóng lai lịch Diệp Hạo.

Nhưng Thanh Thiền không ngờ Diệp Hạo không hề trả lời thẳng thắng.

Thế nhưng Thanh Thiền không biết Diệp Hạo không phải không muốn nói mà hắn thật sự không có một vị sư phụ chính thức nào cả.

Trầm mặc!

Nguyên bản Thanh Thiền còn có rất nhiều điều muốn hỏi Diệp Hạo.

Thế nhưng sau khi Mạt Lỵ nói cho Thanh Thiền biết mục đính Diệp Hạo không đơn giản, cô cũng không còn muốn trao đổi với Diệp Hạo nữa.

Con người chính là như vậy.

Chỉ cần một hành động đã có thể thích một người, nhưng cũng chỉ cần một câu sẽ có thể chán ghét một người.

Diệp Hạo còn tưởng Thanh Thiền vẫn đắm chìm trong bi thương của tộc đàn nên an ủi.

- Lấy tu vi của cô sớm muộn gì cũng sẽ trở thành Trọng Kiếp Cảnh, đến lúc đó có thể giúp nhóm bộ tộc cô báo thù.

Thanh Thiền bỗng nhiên giơ vuốt tay lên.

Lông mày Diệp Hạo nhíu chặt.

Bởi vì Diệp Hạo thấy trong mắt Thanh Thiền nồng đậm nghi ngờ.

Chuyện gì vậy?

- Quả nhiên như vậy, hắn quả nhiên đánh chủ ý vào Huyền Thiên Công của Thanh Bộ Lạc ta.

Nếu trước đó Thanh Thiền còn chút hoài nghi nhưng khi Diệp Hạo nói ra câu này, bản năng Thanh Thiền cũng đã đi lệch đường.

Nhưng chợt Thanh Thiền nghĩ đến Mạt Lỵ bày mưu tính kế.

Nghi ngờ trong mắt Thanh Thiền rất nhanh đã tiêu tán, sau đó hiện ra ý cười dịu dàng nói.

- Trọng Kiếp Cảnh từ khi nào lại đột phá dễ dàng như vậy? Dù cha ta cũng mới tu luyện đến Nguyên Anh lục chuyển, thủy chung vẫn không cách nào đột phá nó.

- Thanh Bộ Lạc các cô không có công pháp Trọng Kiếp Cảnh sao?

- Có.

Trong lòng Thanh Thiền càng thêm khẳng định Diệp Hạo tới vì Thanh Huyền Công.

- Nhưng Thanh Huyền Công trong tộc tôi không trọn vẹn.

- Khó trách cha cô không đột phá được.

Trong mắt Diệp Hạo lộ vẻ hiểu rõ.

- Công Pháp Trọng Kiếp Cảnh của Thất đại bộ lạc chẳng lẽ đều không trọn vẹn?

- Đúng, bản hoàn chỉnh trước giờ đều không tìm được.

- Nếu vậy chẳng phải nói Thất đại bộ lạc đều không có Trọng Kiếp Cảnh?

- Đúng.

- Cô có thể vận chuyển một chút Thanh Huyền Công của Thanh Bộ Lạc được không?

Thanh Thiền ý thức được trọng điểm đã đến.

Nhưng sau khi hơi chần chờ Thanh Huyền liều vận hành Thanh Huyền Công.

Diệp Hạo nhìn quang trạch như ngọc cùng ba động mà nhẹ nhàng lắc đầu.

- Thế nào?

Sau khi thu công Thanh Thiền đi tới trước mặt Diệp Hạo hỏi.

- Đẳng cấp Thanh Huyền Công quá thấp, sẽ lãng phí thiên phú của cô.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Cái gì?

Vô luận thế nào Thanh Thiền không ngờ Diệp Hạo sẽ nói như vậy, Thanh Thiền nghi ngờ nhìn Diệp Hạo nói.

- Trên người anh chẳng lẽ có công pháp mạnh hơn Thanh Huyền Công sao?

Diệp Hạo đang định nói bỗng nhiên quay đầu nhìn về nơi xa.

Thanh Thiền nhìn theo ánh mắt của Diệp Hạo.

Hắn nhìn cái gì đâu?

Thanh Thiền hiếu kỳ.

Bởi vì Thanh Thiền nhìn một hồi cũng không nhìn thấy cái gì.

Nhưng khi Thanh Thiền chuẩn bị đặt câu hỏi bên trong Thần Niệm đột nhiên cảm ứng được cái gì đó.

Chỉ thấy mấy chục đạo thân ảnh nhanh chóng chạy đến chỗ bọn họ.

- Người của Lam Bộ Lạc.

Thanh Thiền kinh hỉ thốt lên.

- Lam Bộ Lạc sao? Khó trách đều mặc đồ lam sắc.

Trong mắt Diệp Hạo lộ ra vẻ hiểu rõ.

Lúc Thanh Thiền cảm ứng được tu sĩ Lam Bộ Lạc đám người Mạt Lỵ cũng đã sớm cảm ứng được.

Mà lúc này bọn họ đều không hẹn mà cùng thở dài một hơi.

Bởi vì cầm đầu Lam Bộ Lạc lần này không phải ai khác mà chính là Đại thúc của Thanh Thiều, Tư Đồ Dương.

Tư Đồ Dương thế nhưng là cao thủ đứng thứ ba trong Lam Bộ Lạc.

Cao thủ Nguyên Anh cao giai.

Bọn họ tin dù Diệp Hạo có mạnh hơn cũng không thể nào là đối thủ của Tư Đồ Dương.

- Đại thúc.

Thanh Thiền nhìn thấy thân ảnh Tư Đồ Dương xuất hiện trước mặt thì nhào tới khóc.

Tư Đồ Dương nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Thanh Thiền khẽ thở dài.

- Trốn ra được là tốt rồi, trốn ra được là tốt rồi, trốn ra được là tốt rồi…

Một hồi lâu Thanh Thiền mới từ trong ngực Tư Đồ Dương đứng lên.

- Đại thúc, sao ngày đó Lam Bộ Lạc không tới cứu Thanh Bộ Lạc tụi con.

Thanh Thiền bỗng nhiên nghĩ tới một việc.

- Cái này.

Trên mặt Tư Đồ Dương tràn đầy xấu hổ.

Mạt Lỵ nhìn thấy thần sắc Tư Đồ Dương như vậy sao còn không hiểu đây.

Phải biết số lượng địch nhân vây quanh lúc đó ít nhất cũng gấp 10 lần Thanh Bộ Lạc, dù cả tộc Lam Bộ Lạc có đến cũng không có tác dụng gì.

Thanh Thiền nhìn thấy bộ dáng của đại thúc làm sao còn không hiểu đây?

Lam Bộ Lạc bo bo giữ mình.

Nhưng cô rất khó tiếp nhận kết quả này.

- Con không hiểu.

Nhìn thấy Thanh Thiền rơi lệ, Tư Đồ Thuần cười khổ nói.

- Tình huống lúc ấy ai dám đi cứu? Đến lúc đó không những không cứu được mọi người, còn liên lụy đến bản thân.

- Thế nhưng mà …

Thanh Thiền còn định nói nhưng bị Mạt Lỵ đè xuống.

- Chúng ta nhanh đi đến Lam Bộ Lạc đi.

- Đúng đúng đúng… về Lam Bộ Lạc.

Tư Đồ Dương chuyển sang nói chuyện khác.

Thanh Thiền cũng không phải không hiểu nỗi khổ của Tư Đồ Dương.

Nhưng cô có chút không tiếp thu được.

Có lẽ chuyện này chỉ có thể dùng thời gian mới có thể xoa dịu.

Mà nguyên quãng thời gian đến Lam Bộ Lạc không có người nào để ý đến Diệp Hạo, vẫn do Lão Trữ thấy không được nên chủ động đi tới bắt chuyện với hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.