- Khả năng học tập của Tiểu Độc rất tốt, cũng đã thích ứng sinh hoạt nơi này rồi.
Lúc này Trương Lan nói ra.
Trương Lan vốn vô cùng thiện lương.
Không những thế việc này vốn do Diệp Hạo an bài, bởi vậy cô làm sao không tận tâm tận lực cho được.
- Trương Lan tỷ tỷ rất tốt với em.
Tiểu Độc nhìn Trương Lan một cái rồi nghiêm túc nói.
Diệp Hạo cười cười nói.
- Khó khăn lắm hôm nay chúng ta mới tụ lại một chỗ, tôi dẫn mọi người đi ăn một bữa lớn.
- Ra ngoài?
Trương Lan khẽ giật mình nói.
- Cái này phải được lãnh đạo trường phê chuẩn trước nha.
- Người nào đặt ra quy định này?
Diệp Hạo kinh ngạc nói.
- Phó hiệu trưởng thứ hai.
Trương Lan trả lời.
- Các đạo sư trong trường vẫn luôn oán giận vì nó đấy.
Diệp Hạo biết rõ người có thể xưng là Hiệu trưởng ở Đông Phương Võ Giáo có 5 vị.
Nhưng toàn bộ đạo sư Đông Phương võ giáo lại có 3000 người.
- Rất khó xin hả?
Diệp Hạo hỏi.
- Đông Phương võ giáo vẫn luôn phát triển bên trong, phó hiệu trưởng thứ ba phụ trách việc này, phó hiệu trưởng thứ hai cả này đều xử lý kinh phí, mà Thiều Hoa thì phụ trách liên hệ cùng với chính phủ, bởi vậy chỉ có thể trông cậy duy nhất vào phó hiệu trưởng thứ tư.
- Thế nhưng phó hiệu trưởng thứ tư cũng có công việc của bản thân, không những thế ông ta thỉnh thoảng còn phải tu luyện, điều đó khiến rất nhiều đạo sư vì trong nhà có chuyện mà cũng không về được.
- Về phần phó hiệu trưởng thứ nhất chính là thần long thấy đầu không thấy đuôi a.
- Lúc Trương Lan nói đến phó hiệu trưởng thứ nhất trong mắt tràn đầy u oán.
Trương Lan làm sao không biết Diệp Hạo chính là phó hiệu trưởng thứ nhất được.
- Có vẻ cô không hề thích chính sách này, nhỉ?
Diệp Hạo làm bộ không nghe được lời nói oán trách trong lòng Trương Lan.
- Trong trường ai mà chả biết quan hệ của tôi với Thiều Hoa? Bởi vậy dù hai vị hiệu trưởng quân bộ cũng phải cho tôi ba phần mặt mũi.
Trương Lan nói khẽ.
- Vấn đề là tôi căn bản không tìm được hai người này.
- Về phần những đạo sư hậu thiên cảnh xin nghỉ phép, mấy người này có để ý hay không mới là vấn đề.
Diệp Hạo trầm ngâm một lát nói.
- Chuyện này tôi sẽ trao đổi cùng Thiều Hoa.
Luận về cấp bậc Diệp Hạo ở Đông Phương Võ Giáo cao hơn so với phó hiệu trưởng thứ hai.
Nhưng công việc của mỗi người lại khác nhau.
Một người quản người, một người quản tiền.
Nhưng dù Diệp Hạo quản người nhưng không thể quản được phó hiệu trưởng thứ hai.
Nếu không thì loạn mất.
Chuyện này có thể trực tiếp nhúng tay chỉ có Thiều Hoa.
- Vậy đi thôi.
Trương Lan mở miệng nói.
- Chờ đã.
Lãnh Tuyết nghi ngờ nói.
- Chúng ta không phải nên được phê chuẩn trước sao?
- Chuyện phê chuẩn không cần cô lo.
Trương Lan chỉ Diệp Hạo.
- Tên này rất quen thuộc Thiều Hoa, có chuyện gì xảy ra hắn chịu trách nhiệm.
Cứ đùa!
Diệp Hạo thế nhưng là Đệ Nhất Phó Hiệu Trưởng!
Hắn ra ngoài còn cần phê chuẩn à?
Trương Lan cũng có xe riêng của mình.
Một đoàn người ngồi lên xe chạy ra cổng.
Đến cổng một học sinh đi tới.
- Xin xuất trình giấy phê chuẩn.
Diệp Hạo cười kéo cửa sổ xe xuống.
- Tôi không có giấy phê chuẩn.
Học sinh kia nhìn thấy Diệp Hạo, hai mắt mở to không chớp.
Đệ Nhất Phó Hiệu Trưởng!
- Không cần, không cần, không cần.
Thanh niên kia vội vàng phất tay, ra hiệu học sinh trong trạm gác cho qua.
Diệp Hạo nổ máy rời đi.
Học sinh kia kính sợ nhìn theo hướng Diệp Hạo.
Học sinh này bị Diệp Hạo đặc huấn ba tháng, bởi vậy làm sao có thể không quen biết Diệp Hạo được.
Đối với Diệp Hạo, hắn phát ra từ nội tâm kính trọng.
Nếu không có lời nói của Diệp Hạo không biết hắn sẽ bị ức hiếp đến khi nào?
Đáng tiếc hiện tại hắn vẫn không thể làm gì giúp Diệp Hạo.
Ngay lúc Diệp Hạo đang lái xe của Trương Lan rời đi môt đạo thân ảnh nghi ngờ nhìn vào biển số xe.
- Đây không phải xe của Trương Lan sao?
Một thanh niên mặc đạo sư bào khẽ giật mình nói.
- Không thể nào, bốn đại hiệu trưởng đều đi nhà hàng Bồng Lai để gặp mặt thánh nữ Quang Minh giáo đình mà?
- Chắc chắn Trương Lan sử dụng thân phận đại sư của mình để lợi dụng ép buộc đây.
Thanh niên nghĩ tới đây liền chạy tới nhà hàng Bồng Lai.
...
Qua lần đầu tiên yêu thú xâm lấn, Quang Minh giáo đình phương tây đã cảm nhận được nội tình Trung Quốc.
Bởi vậy giới chính trị cao tầng phương tây dưới sự cố gắng của Thánh nữ Quang Minh giáo đình cuốn cùng cũng quang minh chính đại xuất hiện ở địa giới Trung Quốc.
Con mắt màu hổ phách, kim sắc đại ba lãnh.
Thánh nữ mặc trường bào màu trắng mang theo vương niệm vàng, bên người có một hàng thanh niên mặc chiến giáp màu trắng bảo vệ xuống tới đại sảnh.
Dáng người nữ nhân Tây Âu luôn được xưng danh nóng bỏng.
Mà Thánh nữ dù đã khoác lên mình chiếc áo bào trắng rộng thùng thình cũng khó có thể che đi dáng người đầy đặn của cô.
Thiều Hoa cùng ba đại phó hiệu trưởng toàn bộ đều đứng nghiêm.
Địa vị Thánh nữ còn trên cả hồng y Đại giáo chủ.
Mà hồng y đại giáo chủ có tu vi Võ Đạo cực hạn.
Không thể nghi ngờ gì hết tu vi Thánh nữ còn cao hơn.
Ánh mắt Thánh Nữ đảo qua từng người nhóm Thiều Hoa, chợt ánh mắt rơi trên một trung niên.
Trung niên này không phải ai khác chính là cục trưởng cục Võ Đạo.
Trương Sơ chậm rãi đứng lên.
- Không ngờ thực lực Quang Minh giáo đình các ngươi lại mạnh như vậy.
Có thể đám người Thiều Hoa nhìn không thấu tu vi của những cái gia hỏa này.
Nhưng Trương Sơ lại nhìn ra chín vị kị sĩ thủ hộ Thánh Nữ đều có tu vi Thiên Nhân cảnh.
Mà trong đó còn có một thanh niên khiến Trương Sơ phải dâng lên cảm giác kiêng kị.
Nhiều năm nay Trương Sơ tu luyện, tu vi cũng đã đến Tiên Nhân cảnh hậu kì.
Thanh niền này lại có thể khiến Trương Sơ kiêng kị, điều đó có thể chứng minh đối phương đã đạt đến Thiên Nhân cảnh hậu kì.
Về phần Thánh Nữ.
Trên người không có mảy may ba động.
Nhìn qua tựa như người bình thường.
Có khả năng này sao?
Chỉ có một giải thích.
Tu vi Thánh Nữ đã đến Kết Đan kì.
Chỉ có thể đạt đến cảnh giới này mới có thể thu liễu toàn bộ ba động của bản thân.
Dựa theo kế hoạch của Trương Sơ là đến đánh đòn phủ đầu, thế nhưng bây giờ mới bi ai phát hiện căn bản đánh không được a.
Còn có chuyện gì đau xót hơn việc này không?
- Ông là Trương cục trưởng của cục Võ Đạo à?
Thánh Nữ không mở miệng mà kị sĩ thủ hộ cạnh Thánh Nữ mở miệng.
- Không sai.
Trương Sơ nhẹ gật đầu đáp.
- Nghe nói Trung Quốc của ông ngọa hổ tàng long, thế nhưng tôi thấy cũng chả có gì đặc biệt.
Kị sĩ nói xong ghét bỏ liếc qua bốn người Thiều Hoa.
- Bốn vị chính là hiệu trưởng Đông Phương võ giáo hả? Ngay cả hiệu trưởng cũng chỉ có tu vi Võ Đạo cực hạn trung kì, những người như vậy chỉ làm giáo chủ ở bên giáo đình tôi thôi.
- Giáo chủ?
Ban đầu bốn người Thiều Hoa còn tức giận vì lời nói kiêu ngạo của vị kỵ sĩ này, nhưng khi nghe tới câu này đám người họ trở nên kinh ngạc.
Bởi vì dựa theo tình báo, giáo chủ Quang Minh giáo đình chỉ có tu vi Luyện hồn cảnh.
Làm sao hiện tại lại có tu vi Võ Đạo cực hạn?
Kỵ sĩ kia nhìn thấy thần sắc lúc này của đám người Thiều Hoa mới chợt ý thức được lời nói.
- Chẳng lẽ các ngươi vẫn nghĩ Võ đạo Tây Âu chúng tôi nhiều năm như vậy cũng không hề phát triển à?
- Giáo chủ của mấy người không có nhiều đúng không?
Thiều Hoa trầm giọng nói.
- Căn cứ vào những gì tôi biết được thì có khoảng mấy trăm.
Kỵ sĩ vừa nói xong đã phát hiện một ánh mắt băng lãnh.
Hắn tức khắc hiểu được mình nói sai.
Nhưng chợt kỵ sĩ nói ra.
- Thánh Nữ điện hạ, tôi cảm thấy phương đông nên thể hiện thực lực của mình cho Quang Minh giáo đình rất cần thiết, chỉ có khiến bọ họ e ngại, chúng ta mới có thể thuận lợi truyền giáo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]