Chương trước
Chương sau
Quán Đỉnh Chi Thuật

- ----------------------------------------------------

- Nói, vì sao theo dõi tôi?

Diệp Hạo hỏi lại thêm một lần nữa.

Nghe vậy, khuôn mặt Nhiếp Hàm đầy vẻ khổ sở.

- Đại ca, cậu muốn tiết lộ danh tính của mình với tôi, tôi nào dám giấu diếm gì với cậu.

- Ai bảo ông lén lén lút lút theo dõi tôi chi?

Diệp Hạo thu chân nói.

Khuôn mặt Nhiếp Hàm đắng chát.

Nhiếp Hàm trả giấy chứng nhận lại cho Diệp Hạo, Diệp Hạo lại hỏi ông.

- Nói tất cả sự tình cho tôi nghe.

- Vì vừa rồi cậu có chút xung đột với Lý Hàn, nên hắn muốn cho tôi âm thầm giáo huấn cậu một chút.

- Lý Hàn đâu có đủ tư cách ra lệnh cho một trưởng lão Phiên Hải Cảnh tầng một như ông chứ.

- Cái này… cha cậu ta và tôi là đồng sự.

- Thân phận của tôi không được phép tiết lộ.

Diệp Hạo cảnh cáo Nhiếp Hàm.

- Không dám.

- Tại sao tu vi của ông chỉ dậm chân tại Phiên Hải Cảnh tầng một.

- Cái này… tư chất có hạn a!

- Sinh lực của ông đang ngày càng suy sụp, nếu ải này không thể đột phá, tu vi đời này của ông chỉ đến đây thôi.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Mong tiền bối cậu chỉ bảo một hai.

Nhiếp Hàm thành tinh cmn rồi, nói đến đâu lão đã hiểu ý Diệp Hạo.

Cao thủ như Diệp Hạo không phải vô duyên vô cớ nhắc đến những chuyện này.

- Tôi có thể truyền công lực qua để cưỡng ép ông đột phá đến Phiên Hải Cảnh tầng hai, bất quá điều này sẽ khiến căn cơ của ông về sau sẽ bị tổn thương.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút rồi lên tiếng.

- Nói một cách khác sau khi truyền thụ công lực, tu vi của ông sẽ dừng lại ở Phiên Hải Cảnh tầng hai.

Thật ra Diệp Hạo nói như vậy cũng không đúng, bởi vì hắn có thể truyền công lực thêm lần nữa để làm tu vi lão tăng lên, nhưng cái này phải chờ Diệp Hạo đạt đến Ích Cốc Cảnh đã.

- Đủ rồi, đủ rồi, đủ rồi…

Nguyên bản Nhiếp Hàm cho rằng đời này mình chỉ tu luyện được đến đây thôi, mà hiện tại Diệp Hạo lại cho lão một món quà lớn như vậy, làm sao lão dám từ chối.

- Ông hãy suy nghĩ cho kỹ.

Diệp Hạo nhắc nhở.

- Không cần nghĩ, tôi quyết định rồi.

Nhiếp Hàm vui vẻ trả lời.

Nhiếp Hàm trước đó còn tìm đến Cục Võ Đạo để gặp hai vị Thài Thượng Trưởng Lão, cả hai người này đều nói bản thân lão không có cách nào đột phá nữa, điều này làm cho lão nản lòng thoái chí.

Mà giờ đạt được kỳ ngộ như thế này, Nhiếp Hàm lão há có thể buông tha?

Tổn thương căn cơ thì thế nảo?

Cứ đột phá tu vi trước đã, các chuyện khác không quan trọng.

- Thôi được rồi.

Nghe được lời nói của Nhiếp Hàm, Diệp Hạo cũng không biết nói gì thêm.

- Chuẩn bị xong chưa?

- Đã sẵn sàng!

Nhiếp Hàm hít một cái thật sâu nhẹ nhõm nói.

Tay Diệp Hạo ấn lên đỉnh đầu Nhiếp Hàm, Quán Đỉnh Thuật từ từ vận chuyển theo sự điều động của Diệp Hạo, một luồng Chân Nguyên hung hãn vọt vào bên trong thể nội Nhiếp Hàm.

Dưới tình huống bình thưởng thể nội Nhiếp Hàm sẽ có sự bài xích, sinh ra kháng cự, nhưng dưới sự vận chuyển của Quản Đỉnh Chi Thuật, Chân Khí của lão ngoan ngoãn mặc cho Diệp Hạo dẫn dắt.

Chân Nguyên bá đạo hơn Chân Khí nhiều lắm.

Chân Nguyên trong thể nội Nhiếp Hàm sau một hồi được áp súc, nhanh chóng đập tan xuyên qua đạo phòng tuyến ở Huyết Khiếu.

Oanh một tiếng, Chân Nguyên cưỡng ép phá vỡ Huyệt Khiếu, bản thân Nhiếp Hàm cảm nhận được tu vi của lão đang điên cuồng tăng trưởng. Cùng lúc đó, Thiên Địa Linh Khí xung quanh đang tụ đến ngày càng nhanh.

Diệp Hạo tiện tay bóp nát một viên Trung Phẩm Linh Thạch, dẫn Linh Lực bao trùm cơ thể Nhiếp Hàm.

Đợi đến khi Nhiếp Hàm hấp thụ toàn bộ toàn bộ năng lượng bên trong Linh Thạch, Tinh Khí Thần cả người lão đều rực rỡ hẳn lên.

Thân sắc lão nghiêm nghị cúi đầu với Diệp Hạo.

- Cảm tạ sự thi ân của cậu.

Nhiếp Hàm rõ ràng việc lão có thể đột phá đến Phiên Hải Cảnh tầng hai có quan hệ rất lớn đến việc Diệp Hạo bóp nát viên Trung Phẩm Linh Thạch kia.

Diệp Hạo cười cười đáp.

- Tôi giúp ông chỉ vì cảm thấy ông không tệ, nếu về sau để tôi tra ra ông làm những việc phi pháp, đừng trách tôi tuyệt tình.

- Tôi nào dám!

Lão hiểu Diệp Hạo đáng sợ đến mức nào.

Phải biết rằng việc mà hai Thá Thượng Trưởng Lão ở Võ Đạo Cục cũng đành bó tay, mà người thanh niên đang đừng trước mặt lại dễ dàng làm được.

Còn một việc nữa tuổi của Diệp Hạo lại còn rất trẻ.

Thành tựu của Diệp Hạo trong tương lai vô cùng to lớn a.

- Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây!

Nói rồi Diệp Hạo không một tiếng động biến mất trước mặt Nhiếp Hàm.

Thần Niệm Nhiếp Hàm tỏa ra nhưng rất nhanh lão giật mình.

Tu vi của lão bay giờ đang ở Phiên Hải Cảnh tầng hai, Thần Niệm có thể bao phủ trong chu vi 100 mét.

Nhưng Diệp Hạo vừa đi mà Thần Niệm của lão lại không tìm được bất cứ dấu vết gì của hắn.

- Tu Sĩ đều thần kỳ như vậy sao?

Nhiếp Hàm lẩm bẩm tự hỏi.

Thủ đoạn này của Diệp Hạo chưa từng nghe nói đến, cái này không phải thủ đoạn của Võ Sỹ.

- Lý Hàn.

Một lúc sau Nhiếp Hàm nhớ đến cái tên này, trong mắt lóe ra một đạo quang mang.

Nhiếp Hàm đang suy nghĩ nên trừng phạt hắn như thế nào mới nhớ nếu không phải do Lý Hàn, lão cũng không có được cơ duyên này.

Bất quá Nhiếp Hàm cảm thấy thân phận của Diếp Hạo không tiện ra tay với Lý Hàn.

Bản thân nếu không chủ động ra tay, làm sao đúng với ân tình của Diệp Hạo ban cho.

Vẫn phải giáo huấn hắn một chút.

Diệp Hạo nhìn chiếc Lincoln phiên bản mới dừng trước mặt, nói.

- Bọn Phú Nhị Đại các người đều thần kỳ như vậy?

- Phú Nhị Đại thì làm sao, đâu có so được với tên nhà giàu như cậu chứ. Tay không run mắt không nháy đã trực tiếp quăng ra 5 trăm triệu, Phú Nhị Đại như tôi còn cảm thấy xấu hổ đây.

Lăng Vi khẽ cười đáp lời Diệp Hạo.

Diệp Hạo cười cười nhìn Lăng Vi phía đối diên.

- Tiền bạc đã chuẩn bị kỹ chưa?

- Ý cậu là?

- Đám Nguyên Thạch kia của tôi tất cả đều có Ngọc Thạch.

- Cái gì?

- Tôi có thể nói cho cô biết toàn bộ số Ngọc Thạch này sẽ kiếm được bộn tiền đó.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Tôi nên tin cậu chứ?

- Cô nghĩ tôi lại đưa loại chuyện này ra làm trò đùa à?

- Coi như tạm tin chuyện này đi.

- Tôi liếc qua đã có thể thấy được Nguyên Thạch nào có Ngọc Thạch bên trong đó rồi.

- Thần kỳ như vậy?

- Có nhiều điều còn thần kỳ hơn nữa kìa.

- Đúng rồi, Ngân Châm Điểm Huyệt, Tính Nhẩm Tông Sư, Cao Thủ Võ Học,…Còn gì mà cậu không biết chứ?

Ánh mắt Lăng Vi nóng bỏng nhìn Diệp Hạo.

- Còn rất nhiều điều mà tôi không biết đấy chứ.

Không bao lâu sau, Lăng Vi chở Diệp Hạo đến nhà máy gia công của Tập Đoàn Ngọc Thạch.

Diệp Hạo nhìn quy trình xử lý trật tự rành mạch khẽ gật nói.

- Khó trách nói về Ngọc Thạch các người lại là Long Đầu trong nước.

- Vị trí của chúng tôi hiện giờ đang tràn ngập nguy hiểm

Lăng Vi cười khổ đáp lời.

- Có một việc không tiện nói ra lúc này, bất quá tiết lộ cho các người một chút cũng không có gì trong vòng hai năm nữa, Tập Đoàn Thanh Điểu các cô sẽ không cần phải lo lắng về vấn đề nguyên liệu nữa.

- Ý cậu là..?

- Bởi trong một khối này đều là Ngọc Thạch.

Diệp Hạo chỉ khối đá to lớn phía trước nói.

- Cái gì? Trong này đều là Ngọc Thạch sao?

- Chắc chắn 100%.

- Chuyện này… một khối lớn như thế nếu có Ngọc Thạch, vậy giá trị của nó chỉ sợ sẽ tăng vọt lên mười mấy hai mươi lần a.

Nói đến đây, Lăng Vi đột nhiên ý thức được Tập Đoàn mình cơ hồ không đủ tiền để mua mấy tảng này nha.

- Bởi vậy tôi mới nói các cô hãy chuẩn bị thật nhiều tiền đấy.

- Chỉ cần chắc chắn có một khối Ngọc Thạch bên trong, tôi có thể tạm thời thế chấp cả Tâp Đoàn.

Lăng Vi cắn răng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.