Chương trước
Chương sau
Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team: Vạn Yên Chi Sào

- ----------------------------------------------------

- Anh thuộc bộ môn nào?

Sau khi ngồi trên xe quân đội của người đàn ông, Diệp Hạo lên tiếng hỏi.

- Cục Võ Đạo.

- Anh muốn dẫn tôi đi gặp người nào?

- Người phụ trách cục Võ Đạo của chúng tôi ở Ma Đô.

Ma Đô là thành phố kinh tế phồn vinh nhất, người nhiều nhất của Hoa Hạ, cục Võ Đạo được sắp xếp trong này cũng rất bình thường.

Làm Diệp Hạo kinh ngạc chính là, cục Võ Đạo nằm bên trong quân đội.

Người nọ mang Diệp Hạo dạo một vòng trong quân rồi mới đi tới một cánh cửa lớn.

- Không có giấy chứng nhận không thể tiến vào, mà khu vực này dù trong quân đội cũng là khu vực cấm.

Hắn nói xong liền xuống xe.

Diệp Hạo theo hắn đi tới cửa ra vào.

Sau khi thanh niên kia lấy giấy chứng nhận bản thân, lại ghi thân phận Diệp Hạo mới được cho vào.

Đi không bao lâu, hai người đến một tòa ký túc xá.

- Cơ quan chúng tôi ở ngay trong này.

Người thanh niên kia chỉ chỉ ký túc xá.

- Ừm.

Lúc người nọ vừa mang Diệp Hạo tiến vào cửa ra vào, hắn phát hiện một lực mạnh đánh về phía ngực mình.

Trong mắt Diệp Hạo lóe sáng, thân hình hắn như tia chớp nắm bàn tay của đối phương rồi nhanh chóng đánh trả vào ngực hắn.

Bịch một tiếng, người kia như diều đứt dây văn ra xa.

Mọi người bàn tán xôn xao.

- La Phách Đạo không phải đối thủ của cậu ta.

- Người này ít nhất đạt Bát Tinh trung cấp nhỉ?

- Rất có khả năng cao như thế!

Ngay lúc những thành viên còn lại của cục Võ Đạo thảo luận, La Phách Đạo xoay người đứng dậy, lúc anh ta muốn xông về phía Diệp Hạo lân nữa thì sắc mặt không khỏi thay đổi, sau đó phun ra một ngụm máu tươi.

- Nếu anh dám làm bừa nữa, không phải chỉ ói một ngụm máu tươi đơn giản như vậy thôi đâu.

Diệp Hạo thản nhiên nói với đối phương.

Tên này thấy thế nào cũng không giống người tốt, đầu trọc không nói, trên người đều có hình xăm, nhìn ma muốn ói rồi.

Vù!

Vù!

Vù!

Trong chớp mắt, mấy bóng người đến bên cạnh Diệp Hạo.

- Các hạ, chỉ là luận bàn thôi, có cần ra tay độc ác vậy không?

- Luận bàn sao? Muốn luận bàn thì trước đó anh ta phải chào hỏi cái đã!

Diệp Hạo cười mỉa.

- Vừa rồi nếu không phải tôi có đề phòng, một quyền kia đã có thể tổn thương đến gân cốt tôi rồi.

Nghe Diệp Hạo nói thế, bọn họ cũng im lặng không nói gì, nhưng họ sẽ không để mặc Diệp Hạo đánh đồng đội mình mà không phản kích.

- Đắc tội rồi!

Sau khi nói ra câu này, bốn người không hẹn mà cùng ra tay với Diệp Hạo.

- Cút.

Tiếng Diệp Hạo như sấm chớp nổ vang trong đầu đối phương. Trong chớp mắt đó, một cỗ thế lực đáng sợ bao phủ trái tim bọn họ.

Trong mắt họ hiện giờ, Diệp Hạo lúc này đã biến thành Thần Long cao cao tại thượng.

Phụt!

Tinh thần cường đại trùng kích làm bốn đội viên phun máu liên tục, lảo đảo lùi về sau.

Mọi người xôn xao.

Đội viên dẫn Diệp Hạo đến đây kinh ngạc thốt lên đầu tiên:

- Thế lực, đây là thế lực.

Thế lực đại biểu cái gì?

Tất cả mọi người đều hiểu rõ!

Trên mặt bốn đội viên càng lộ vẻ khiếp sợ.

- Cảnh giới Tiên Thiên.

Chỉ có cường giả đạt cảnh giới Tiên Thiên mới có thể nắm giữ loại năng lực này.

Diệp Hạo không để ý đến đám người đang khiếp sợ mà ngẩng đầu nhìn về lên tầng hai nói.

- Nhìn đủ chưa?

Diệp Hạo vừa nói ra câu này, một giọng nói êm tai vang lên.

- Diệp Hạo, chúng ta tâm sự.

Diệp Hạo bay lên tầng hai, sau đó đẩy cửa lớn trước mặt đi vào trong, đập vào mắt Diệp Hạo là một người phụ nữ da trắng xinh đẹp, nhưng lúc này đôi chân dài của cô ta đang để trên mặt bàn.

- Cô không cảm thấy động tác này của mình ảnh hưởng đến hình tượng sao?

Diệp Hạo kéo ghế ra ngồi đối diện người phụ nữ.

- Đây gọi là tùy tính - - hiểu không?

Thiều Hoa nói xong, đốt một điếu thuốc lá.

- Làm một điếu chứ?

- Không.

Thiều Hoa hít một hơi mới nói tiếp.

- Cậu có thể nói cho tôi biết mình hôn mê thế nào không?

- Tôi khuyên cô đừng điều tra chuyện này tốt hơn.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười đáp lời.

- Vì sao?

Hai mắt Thiều Hoa lóe sáng.

- Bởi vì cô không điều tra được.

Diệp Hạo đánh giá đôi chân dài trước mặt một chút.

- Cô cao 1 mét 75 à?

- 1 mét 76.

- Trách không được, tôi cảm thấy cô còn cao hơn cả tôi.

Bây giờ Diệp Hạo mới cao 1 mét 78.

- Có hứng thú gia nhập cục Võ Đạo không?

- Không có.

- Cậu không nghe một chút lợi ích khi gia nhập vào đây mà đã vội từ chối rồi!

- Không nghe.

- Lần này Bạch Nhược bị cậu đánh trọng thương, cậu cảm thấy ông ta sẽ từ bỏ ý đồ?

- Xem ra cô biết rất nhiều.

- Tình báo cục Võ Đạo chúng tôi có thể nói đứng đầu thế giới.

- Nói cho tôi địa chỉ của Bạch Nhược!

- Cậu cũng phải có chút hồi báo mới được chứ?

- Tôi sẽ ra tay giúp cục Võ Đạo các cô một lần.

- Ba lần, nếu không không bàn nữa!

Thiều Hoa nói đến đây đã nắm chắc thắng lợi trong tay mà nhìn Diệp Hạo.

Nhưng nằm ngoài dự liệu của cô, Diệp Hạo đứng dậy xoay người rời đi.

Thiều Hoa không gọi Diệp Hạo quay lại trước.

Cô đang đợi, cô đợi Diệp Hạo quay đầu lại.

Nhưng sau khi Diệp Hạo đi ra cửa lớn vẫn không quay đầu.

- Quay lại.

Thiều Hoa tức giận quát.

Nhưng Diệp Hạo vẫn không dừng bước.

- Một lần thì một lần.

Thiều Hoa cắn răng nói.

Xoẹt một cái, Diệp Hạo đã xuất hiện lại trước mặt Thiều Hoa.

- Sau này cậu đừng để mình rơi vào tay tôi, hừ hừ

Thiều Hoa tức giận nhìn Diệp Hạo.

- Khả năng này gần như bằng không a.

Diệp Hạo cười híp mắt trả lời.

- Đúng rồi, mạo muội hỏi một câu, tu vi của cô là gì?

- Tự đoán đi.

- Ngay cả tôi cũng không nhìn thấu tu vi cô, chí ít cũng phải Tiên Thiên hậu kỳ, mà người nắm giữ tu vi này chí ít cũng phải 30 ~ 40 tuổi?

Diệp Hạo nói đến đây, chậc chậc vài tiếng.

- Không thể không nói cô bảo dưỡng thật tốt.

- Ông nội cậu á!

Thiều Hoa búng thuốc lá về phía Diệp Hạo.

Thuốc lá được thêm Chân Khí vào, tốc độ không kém một viên đạn.

Trong chớp mắt, Diệp Hạo phát động năng lực trì hoãn tốc độ.

Nhưng dù như vậy, hắn vẫn cảm thấy khó khăn kẹp lấy điếu thuốc, ngay sau đó đầu ngón tay hắn tỏa ra từng làn khói xanh, Diệp Hạo vội vàng ném điếu thuốc trong tay ra ngoài.

Diệp Hạo nhìn máu thịt bị nướng cháy một chút giữa hai ngón tay.

- Cô cũng quá độc ác rồi!

- Ai bảo cái miệng cậu đê tiện?

Thiều Hoa tức giận nói.

- Còn nữa, năm nay tôi mới 21.

- Cho tôi địa chỉ của Bạch Nhược.

- Lúc cậu quyết định đối phó Bạch Nhược có thể liên lạc với tôi, đến lúc đó tôi sẽ phái người mang cậu đến đó.

- Bạch Nhược cũng là cao thủ Tiên Thiên, sao cô không lôi kéo ông ta?

- Cao thủ Tiên Thiên tuy có đặc quyền nhất định, nhưng đặc quyền này không bao gồm giết người bừa bãi.

- Có thể nói cho tôi biết đặc quyền của cao thủ Tiên Thiên không?

- Một trong những đặc quyền của cao thủ Tiên Thiên là thấy người khiêu khích mình hoặc uy hiếp mình, có thể đánh chết.

Thiều Hoa nói đến đây ném cho Diệp Hạo một giấy chứng nhận.

- Thiếu tướng!

Diệp Hạo kinh ngạc nhìn quân hàm trên giấy chứng nhận.

Sĩ quan cấp tướng ở Trung Quốc thuộc lãnh đạo cấp cao trong quân đội nha.

- Thân phận của chúng ta sẽ không bị công khai, mà đây là thân phận ở thế tục.

Thiều Hoa thản nhiên nói:

- Tôi tin có giấy chứng nhận này, cậu sẽ thuận tiện làm việc hơn nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.