Sau khi Diệp Hạo và Bạch Hà được đưa đến bệnh viện, họ lập tức được tiến hành kiểm tra tổng quát.
Mà đây là cả một quá trình.
Đợi kiểm tra xong đi ra, một bóng người nhào vào ngực Diệp Hạo.
- Hu hu….tôi nghĩ rằng không còn được gặp anh nữa.
Đâu chỉ Trương Lan nghĩ vậy, các bạn trong lớp cũng đều nghĩ thế.
Lúc Diệp Hạo dứt khoát nhảy xuống cứu Bạch Hà, không ai cảm thấy hắn có thể may mắn sống sót.
Nhưng sự thật nằm ngoài dự đoán mọi người, Diệp Hạo và Bạch Hà vẫn bình an không có việc gì.
- Tôi đâu chết dễ dàng như vậy được!
Diệp Hạo nhẹ nhàng vỗ lưng Trương Lan nói khẽ.
Lúc này Bạch Hà cũng đi ra.
Cô ta nhìn hai người tình chàng ý thiếp, không biết tại sao trong lòng có chút không thoải mái.
Lúc cô ta tuyệt vọng nhất, Diệp Hạo liền xuất hiện bên cạnh mình, cho dù dốc núi cheo leo trăm thước hắn vẫn không sợ hãi, mà những nam sinh viết thư tình mỗi ngày nói thích mình thì chả thấy một thằng nào ló mặt!
Trong mắt Bạch Hà lộ ra vẻ mê đắm nhìn đối phương.
Trương Lan còn muốn dựa vào ngực Diệp Hạo một chút nữa, nhưng mắt cá chân cô nàng ngày càng đau đớn.
- Dùng thuốc giảm đau chưa?
Diệp Hạo hỏi.
- Rồi, anh đỡ tôi!
Trương Lan dịu dàng nói.
Nam sinh trong lớp thấy cảnh này không khỏi kêu rên ra tiếng, bộ dạng Trương Lan hiện giờ chắc chắc đã không thể thoát khỏi biển tình của Diệp Hạo nữa.
Đợi bác sĩ chữa trị cho Trương Lan xong, Diệp Hạo lại cõng nàng về phòng kí túc xá.
Quản lý ký túc xá xác nhận vết thương Trương Lan một cái rồi cho phép Diệp Hạo cõng cô vào trong.
- Trương Lan, trong phòng cô có những thứ không thích hợp với trẻ em dưới 10 không đó?
Diệp Hạo vừa xốc cô nàng lên một cái vừa hỏi.
- Không có mà!
Trương Lan trả lời nhỏ xí, hình như cũng không chắc chắn cho lắm, mà giờ cô không có cơ hội lên trước kiểm tra nữa.
Diệp Hạo gõ cửa phòng, vài giây sau, một cô gái mặc áo ngủ lộ ra nửa bộ ngực sữa chạy ra mở cửa phòng.
Diệp ca ta đâu thể bỏ qua thấy cảnh đẹp cỡ này, nhưng hắn vẫn cố gắng giả bộ nghiêng đầu qua chỗ khác.
Thân là chính nhân quân tử, đâu thể cứ nhìn chằm chằm vếu con người ta hoài được! Thà nhìn trộm, ừm, vậy đi, nhìn phải kín đừng để ai biết, nghĩ thế main ta cứ nhìn thoáng qua, hai lần, lại thêm vài lần.
Nhạc Điệp thấy có gì đó không đúng, lúc cô ta nhìn thấy trước mắt là một nam sinh, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
- Nhạc Điệp.
Trương Lan lúc này lên tiếng.
Nhạc Điệp nghe thế mới nhìn cô bạn sau lưng nam sinh.
- Trương Lan, cậu sao vậy?
- Mình bị trật chân.
Trương Lan nói.
- Nghiêm trọng không?
Toàn bộ lực hấp dẫn của Nhạc Điệp đều đặt trên người Trương Lan.
- Hơi hơi thôi!
Sau khi đỡ Trương Lan về giường mình, Diệp Hạo lên tiếng cáo từ.
- Tôi đi trước.
Diệp Hạo không dám tiếp tục ngây ngốc trong này nữa, chủ yếu vì Nhạc Điệp còn chưa kéo áo lên, ánh mắt hắn luôn không tự chủ mà nhìn lén, tội lỗi tội lỗi.
Không đợi Trương Lan nói thêm gì, Diệp Hạo vội vàng rời đi.
Trương Lan giật mình, nhưng rất nhanh cô đã chú ý tới ngực Nhạc Điệp.
- Nhạc Điệp, cậu lộ hết rồi kia!
Trương Lan cười khanh khách chỉ ngực cô bạn.
Lúc này Nhạc Điệp mới tỉnh mộng, sau đó nổi giận, quát.
- Chắc chắn cái tên khốn nạn kia đã thấy được hết.
- Cũng không lộ nhiều lắm đâu.
- Cậu còn cười, có tin tôi bắt Diệp Hạo chịu trách nhiệm không?
Quả nhiên Trương Lan không dám cười nữa, cô biết Nhạc Điệp hơi dũng mãnh.
- Lừa cậu đó.
Nhạc Điệp cười ha ha đáp trả.
- Ý trung nhân của tôi là Anh Hùng cái thế, có một ngày anh ấy sẽ giẫm lên đám mây bảy màu tới đón tôi.
- Cậu đọc Đại Thoại Tây Du nhiều nên bị nhiểm rồi!
- Chắc vậy, nhưng tôi vẫn mong có một ngày như thế!
- E hèm, trước khi ước mơ viễn vong, tôi muốn nói cho cậu biết một chuyện quan trọng.
- Chuyện gì?
- Cậu bị thấm qua váy kìa.
Trương Lan chỉ váy đang bị nhuốm máu.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần –)
…
Sau khi Diệp Hạo quay lại Hải Hằng Hoa Viên liền gọi điện thoại cho Lãnh Tuyết xin nghỉ nửa tháng.
Lãnh Tuyết không tình nguyện nhưng cũng đồng ý.
Hắn nhanh chóng lấy viên Linh Thạch kia ra tu luyện.
Đây là lần đầu tiên Diệp Hạo dùng Linh Thạch tu luyện toàn tâm toàn ý, bởi vậy hiệu quả vượt xa dự đoán ban đầu.
Diệp Hạo tin nếu luôn duy trì tốc độ như vậy, chỉ cần hai ngày, hắn có thể tiến vào Luyện Thể tầng một.
7 giờ tối Đường Phiên Phiên mua hoa quả quay về, cô thấy Diệp Hạo đang bận tu luyện nên không tiện quấy rầy hắn mà nhanh chóng tiến vào nhà bếp làm vài món.
Lúc Đường Phiên Phiên xào món cuối cùng, Diệp Hạo mới thu công đứng dậy.
Diệp Hạo ra khỏi phòng mình đã ngửi thấy mùi thơm ngát.
- Không ngờ hoa hậu giảng đường của chúng ta còn nấu ăn rất ngon nha.
- Nói thừa.
Đường Phiên Phiên nói xong, cho chút dầu vào trong nồi, sau đó cô nàng trở đồ ăn một cái, lửa mạnh gặp dầu nóng cháy lên trong nồi, cảnh tượng nhìn qua rất đã mắt.
- Trình độ này…
Hai mắt Diệp Hạo sáng lên.
- Nhanh khen tôi đi.
Đường Phiên Phiên nhìn chằm chằm Diệp Hạo nói.
- Đầu bếp Đường…
Diệp Hạo cười ha ha nói.
- Qua loa, không thành ý.
Đường Phiên Phiên cho đồ ăn vào đĩa.
- Phạt cậu đi xới cơm.
Tài nấu nướng của Đường Phiên Phiên rất tốt.
Trước đó Diệp Hạo luôn cảm thấy mẹ mình nấu ăn tốt nhất, nhưng nếu so với Đường Phiên Phiên lại có chênh lệch một cấp bậc.
- Phiên Phiên, chị học nấu ăn với ai thế?
- Ông nội tôi.
- Vậy trình độ của ông nội chị cao hơn nữa à.
- Lúc ông nội tôi còn trẻ đã từng làm đầu bếp trong phủ Chủ Tịch.
Nói đến đây, khuôn mặt Đường Phiên Phiên lộ vẻ chán nản nói.
- Bởi vì ông gặp thảm họa nên bị cưa hai chân.
Diệp Hạo thổn thức không thôi.
Thảm họa 10 năm, danh từ người Trung Quốc chưa bao giờ muốn nhắc đến.
Nó làm đạo đức lễ nghi và truyền thừa văn minh của Trung Quốc bị hủy hoại trong chốc lát.
Đường Phiên Phiên im lặng một lát mới nói tiếp.
- Không phải hôm nay cậu cứu được Bạch Hà à?
- Ừm.
- Cậu thật sự biết vượt nóc băng tường?
- Biết.
- Sau này, có làm chuyện gì cũng phải chú ý một chút.
Đường Phiên Phiên cảnh cáo.
- Tôi lo phía trên có người để mắt tới cậu.
Lúc Diệp Hạo đang định nói gì, trong lòng khẽ động.
- Chị nói không sai, người ta đã tìm tới cửa.
Khuôn mặt Đường Phiên Phiên lập tức thay đổi.
- Không cần lo lắng.
Diệp Hạo nói khẽ.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Diệp Hạo đứng dậy mở cửa.
Một người đàn ông mặc quân trang màu đen chào Diệp Hạo theo nghi thức quân đội.
- Cậu là Diệp Hạo à?
- Là tôi!
Diệp Hạo gật đầu.
- Có tiện đi với chúng tôi một chuyến hay không?
- Đi thôi!
Loại chuyện này sớm muộn gì cũng phải đối mặt, vẻ mặt Diệp Hạo trái lại rất bình tĩnh.
Đường Phiên Phiên vội vàng lao đến.
Diệp Hạo ra hiệu không sao.
- Tôi sẽ quay lại nhanh thôi.
Diệp Hạo nói khẽ.
Nhưng cô nàng vẫn kéo tay hắn không thả ra.
Người đàn ông mặc quân trang thấy cảnh này giải thích.
- Lần này chúng tôi muốn mời cậu ấy gia nhập tổ chức, cô yên tâm, chúng tôi không có ác ý với Diệp Hạo.
- Anh chắc chắn?
- Tôi chắc chắn.
Đường Phiên Phiên chần chừ một lát mới buông lỏng Diệp Hạo ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]