Chương trước
Chương sau
Edit: Kogi

Sáng sớm hôm sau, La Vĩ Huyền giúp mèo con đeo balo, dẫn mèo con xuống lầu, rồi đưa cho mèo con một chiếc điện thoại di động, nói với mèo con rằng điện thoại di động và điện thoại bàn có chức năng giống nhau, mèo con cảm động nắm chặt di động trong tay, La Vĩ Huyền lại dặn dò mèo con phải đi đường cẩn thận không được la cà.

“Mèo con, để ba bá đưa con đi nhé?”.

“Không cần mà!! Mèo con phải tự đi, mèo con lớn rồi!!”.

La Vĩ Huyền nghĩ rằng cũng nên để mèo con trải nghiệm, liền dành thêm một chút thời gian nói đi nói lại đường đi chính xác, sau đó dẫn mèo con ra đầu đường.

Hôm nay mèo con đi một đôi giày màu cà phê trung tính, mái tóc màu xanh ánh xám hơi loăn xoăn trông rất nghịch ngợm, đôi mắt xanh lơ và ngũ quan tinh tế tựa như một chú mèo, trên cổ chiếc áo trắng tinh thắt một cái nơ bướm dài, cảm giác trẻ con biến thành một khí chất cao quý, áo tay lửng không che được làn da trắng nõn nổi bật dưới ánh mặt trời, lông mi dài, hai má hồng hào, chiếc đồng hồ chim cánh cụt nhân viên nữ trong công ty La Vĩ Huyền tặng cho cậu đang đeo trên tay trái, quần dài thuần trắng khiến mèo con trông vô cùng sáng sủa tươi mát.

La Vĩ Huyền nhìn theo bóng dáng đáng yêu của mèo con nhỏ dần, lòng vừa lo lắng vừa cô đơn, nhìn đồng hồ, giờ hẹn Kadic sắp đến, vì vậy đành phải quay đầu lái xe đến công ty, mèo con nhà anh đi xa, cảm giác nguy hiểm giống như cô bé quàng khăn đò gặp phải sói lớn hung ác vậy.

La Vĩ Huyền không ngờ dục vọng chiếm hữu của mình lại mạnh như vậy, mặc dù trong lòng biết là không đúng, nhưng vẫn không kìm được muốn buộc chặt mèo con bên người, nhất là sau khi trải qua chuyện của Thẩm Viên Trân lại càng để ý đến mèo con hơn, trong đầu lấp đầy bởi dáng vẻ đáng yêu của mèo con, dù rất nghịch ngợm nhưng rất ít khi giận lẫy với anh, mèo con của anh vốn dĩ chính là mèo, nếu buổi chiều tối hôm đó, La Vĩ Huyền không đi ra bãi rác, không nhặt mèo con về nhà, hoặc lại nhặt rồi lại vứt cho Trạm thu lưu mèo lang thang…Trời ơi! La Vĩ Huyền không dám nghĩ tiếp nữa.

La Vĩ Huyền đã không thể sống thiếu mèo con, giống như mèo con không thể sống thiếu La Vĩ Huyền, có thể gặp được một người quan tâm đến mình như mình quan tâm người ấy, chẳng phải khiến người ta vô cùng sung sướng sao? Trong vui vẻ xen lẫn đắng cay, đây chính là tình yêu, bất kể trải qua bao lâu vẫn sẽ quan tâm, chỉ cần vừa tách ra, liền lo lắng cho an nguy của đối phương, ai lại muốn sau khi có được tình yêu lại phải nếm trải cô đơn lạnh lẽo, mèo con và La Vĩ Huyền từ nay trở đi chính là người một nhà.

La Vĩ Huyền chạy xe không lâu, điện thoại liền rung chuông, màn hình hiển thị “Mèo con”, mở khóa, nhận điện thoại.

“Alo!! Ba bá!!”.

“Mèo con à! Đang ở đâu vậy?”.

“Ở trên xe! Bye bye ba bá!”.

Tút —- Tút —- Tút —- Điện thoại ngắt, La Vĩ Huyền ở trên xe cười.

Mèo con chỉ là đứa trẻ, là một chú mèo con, vô cùng tò mò với thế giới mới mẻ bên ngoài, sự đáng yêu hoạt bát của cậu thu hút ánh mắt vui vẻ của người qua đường, một câu “Chào buổi sáng chú lái xe” dành cho tài xế xe bus đã khiến hành khách bật cười, tất cả đều mong mèo con sẽ ngồi cạnh mình, cuối cùng, mèo con chọn ngồi bên cạnh “chú lái xe”.

Xung quanh mèo con dường như bay đầy hoa nhỏ, đỏ mặt nhìn cửa kính đầu xe, xe bus vừa khởi hành, mắt cậu liền sáng lên, như thể bí mật của cả thế giới đang ở ngay trước mắt, tài xế xe bus và hành khách vẫn lén liếc nhìn vẻ mặt của mèo con.

Nụ cười của mèo con khiến bác tài cảm thấy công việc của mình thật thiêng liêng, hành khách phía sau thì nghĩ rằng mình đang ngồi chỗ hạng sang trên xe bus.

“Ha ha ha!!”.

Chuyện gì vậy, mọi người đều rất vui vẻ.

“Oa!!”.

Mèo con kêu lên một tiếng khiến những người đang đắm chìm trong bầu không khí ảo tưởng tỉnh lại, cùng nhìn về phía mèo con dõi mắt theo.

“Pudding!!”.

Xe bus tiến vào khu trung tâm thương mại, trên đường xuất hiện một đoàn người, mèo con bị đoàn người này thu hút sự chú ý, mọi người dắt theo mèo của mình đứng trong biển người, đó là ngày hội ăn thử pudding của Hỉ Thụy Tư.

Xe dừng lại, mèo con nhảy xuống, còn cách nhà La Cảnh Linh ba trạm nữa, mèo con quên mất mục đích khi ra khỏi nhà, trong mắt chỉ còn pudding Hỉ Thụy Tư.

“Ừm ~~~~”.

Lâm Triết Trình kiêu ngạo nhìn đám người, Hỉ Thụy Tư mà hắn sáng lập, pudding cho mèo được nghiên cứu và phát triển, quảng cáo thức ăn cho mèo, cách làm giống như các công ty khác, nhưng lại đem đến nguồn lợi khồng lồ hơn hẳn.

Nghĩ đến La Vĩ Huyền, Lâm Triết Trình vừa phẫn nộ vừa không cam lòng, nhưng vẫn không thể không thừa nhận rằng mình hơi khâm phục phong cách làm việc của anh, thế nhưng cạnh tranh vẫn là cạnh tranh, mặc dù công ty của La Vĩ Huyền chuyên về mảng khoa học kỹ thuật, không trực tiếp xung đột với Hỉ Thụy Tư, nhưng lòng tự trọng của Lâm Triết Trình chỉ ước gì La Vĩ Huyền mất mặt, pudding hắn tung ra lần này không đời nào dễ dàng bị đánh bại, kĩ thuật và quảng cáo của công ty của La Vĩ Huyền dù tốt đến đâu cũng không thể khiến sản phẩm của Kadic vượt qua hắn.

Không ai biết, bí mật doanh nghiệp của hắn…

Lâm Triết Trình đúng là thích mèo thật, thích không có nghĩa là yêu, cũng không có nghĩa là không làm đau lũ mèo, hắn thích mèo nghịch ngợm làm nũng, thân thể tuyệt đẹp của loài mèo, sự kiêu ngạo tôn cao quý của loài mèo, sự đáng yêu bướng bỉnh của mèo, nhưng thứ hắn cần không chỉ có vậy, hắn đang tìm một hình tượng, một thứ hình tượng mơ mộng, một chú mèo khác biệt hoàn toàn, để dụ chú mèo như vậy xuất hiện, hắn không tiếc hy sinh những chú mèo khác, chọn ra loại thức phẩm hấp dẫn nhất từng nghiên cứu ra để tìm con vật cưng cao cấp phù hợp với hình tượng trong cảm nhận của hắn, tất nhiên, cùng với việc đạt được mục đích còn có thể kiếm được đầy túi tiền nữa.

Lâm Triết Trình nhìn thấy mèo con trong đám đông,

(Là thằng bé đó! Thằng bé lần trước mình nhìn thấy ở bữa tiệc!).

Từ lúc đó, Lâm Triết Trình không sao quên được mèo con, âm thầm nghe ngóng tin tức cậu từ các đồng nghiệp xung quanh, nhưng không ai hay biết. Không ngờ lại gặp được cậu trong tình huống này, mèo con đến ngày hội ăn thử pudding của Lâm Triết Trình, ánh mắt Lâm Triết Trình không rời khỏi cậu, mèo con dưới ánh mặt trời trông thật mê người.

Mài tóc xanh ánh xám sáng lấp lánh, một bộ quần áo trắng tinh vô cùng nhẹ nhàng thoải mái, nơ bướm màu đen trên cổ thật cao quý, balo hình chú mèo trắng sau lưng càng làm nổi bật sự đáng yêu của mèo con, đôi giày mũi tròn màu cà phê lại thể hiện nét trưởng thành trung tính, mèo con thực sự là một cậu bé xinh xắn.

Lâm Triết Trình nhất thời không nhìn thấy ai khác ngoài cậu bé giống y như mèo đó, ấn tượng sâu sắc hơn cả lần đầu tiên nhìn thấy, mơ mộng, đặc biệt, nơi mèo con đi qua còn vương màu xanh lam, Lâm Triết Trình thở dốc, đem đáng yêu và xinh đẹp, cao quý và bướng bỉnh hòa trộn vào nhau tạo ra một cậu bé tuyệt đẹp, đây chính là hình tượng tuyệt đích trong cảm nhận của Lâm Triết Trình.

Có lẽ mèo con đem đến cho Lâm Triết Trình cảm giác kinh diễm như vậy, còn bản chất thì mèo con hiện là một chú mèo tham ăn đang nhỏ dãi vì pudding, quên mất xuống xe hẹn với La Cảnh Linh, cùng đoàn người chen vào hội ăn thử pudding.

Cảm giác bất an trong lòng La Vĩ Huyền lại tới nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.