“Alo, xin chào, tôi là Trình……” Trình Vị Chỉ nói đến bên miệng lại đánh vòng,“Tôi là Trần Chúc.”
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một chút, một giọng nam dễ nghe cố ý ép thấp truyền tới:“Một tiếng bốn phút trước ngài gọi thức ăn ngoài phải không?”
Tố chất tâm lý của Trình Vị Chỉ thực sự không đủ điểm, vừa nghe thấy câu này thì lòng bàn tay đã toát mồ hôi hột. Ông vừa nắm chặt điện thoại vừa ngắc ngứ lên tiếng, lắp ba lắp bắp nói:“Tôi….tôi gọi trà sữa, Mousse, hai cốc kem ly và sáu phần bánh đúc đậu…cho…..cho con trai tôi.”
“À, kem xoài mà ngài gọi hiện không có, đổi một vị khác có được không?”
Trình Vị Chỉ một mặt đồng ý, một mặt hoang mang luống cuống lấy cuốn sổ ghi thông tin bên cạnh điện thoại lại, lật đến một trang ở giữa, trên đó viết một đống thứ trừ ông ra chẳng ai xem hiểu: “Có những loại nào…cậu…..cậu nói xem.”
“Chúng tôi có mật đào, bạc hà, cà phê, chocolate, dâu tây, dứa, còn có rượu Rum……”
Đối phương vừa nói tới đây, Trình Vị Chỉ liền thở phào nhẹ nhõm ngắt lời:“Được rồi, ta biết, cháu…là Tô Khinh sao?”
Đây là ám hiệu bọn họ đã thương lượng từ trước, chỉ nói đúng ý cũng không được. Trình Vị Chỉ muốn xác định đối phương là người của đội Quy Linh thì đối phương nhất định phải nói chính xác cụm từ “một giờ bốn phút”, sau đó là kể tên đầy đủ các vị trà sữa theo đúng trình tự, mà Trình Vị Chỉ trừ kể ra các loại đồ ăn yêu cầu theo trình tự nhất định thì còn phải nhấn mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuc-lam-an/1825242/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.