Ngày hôm sau lúc Tô Khinh rời giường, tư thế đi đứng của y có chút không được tự nhiên, lý do…mọi người đều hiểu trong lòng nhưng không ai nói ra miệng.
Hồ Bất Quy trầm mặc nhìn Tô Khinh, khi thấy người kia vì phải vặn người lúc luồn tay vào tay áo mà hơi nhíu mày thì vạn phần hồi lỗi bò lại, cẩn thận khép kín vạt áo cho y. Anh dồn hết tập trung lên quần áo, nghiêm túc cài cúc áo của Tô Khinh với thái độ phi lễ không nhìn.
Tô Khinh ngoan ngoãn ngồi đó vươn tay cho Hồ Bất Quy tùy tiện muốn làm gì thì làm.
Thực ra lúc nào Hồ Bất Quy cũng muốn khắc chế không để tạo thành gánh nặng quá lớn cho cơ thể của Tô Khinh, cơ mà hết lần này đến lần khác đều bị tên khốn không biết cảm kích kia trêu chọc đến phá công.
Thực lòng mà nói đa số thời điểm Tô Khinh đều rất ngoan, suốt thời gian dài gần đây Hồ Bất Quy có cảm giác y hiền lành nghe lời một cách khác thường, chuyện lớn quan trọng một chút thì y mới phát biểu quan điểm vài câu, chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi bình thường cơ bản chính là Hồ Bất Quy nói gì y nghe nấy.
Không cho y hút thuốc, y sẽ cố gắng chịu đựng, bao giờ thật sự không nhịn được cũng chỉ dám lén lút hút mấy hơi; thậm chí mấy giờ đi ngủ mấy giờ dậy, không được thức đêm, không được ăn viên dinh dưỡng thay cơm, mỗi bữa ăn ít nhất bao nhiêu cơm canh rau thịt, chỉ cần nói với y, cho dù y có không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuc-lam-an/1825241/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.