Hùng tướng quân lại lấy một điếu thuốc khác, cách hai vệ binh nhìn tên ria mép: “Giáo sư Trịnh nhà các cậu thân thể còn khỏe mạnh chứ?”
Khi ông nói những lời này khẩu khí thản nhiên cứ như đang nói chuyện gia đình, thế mà chẳng hiểu sao tên ria mép kia lại tỏ vẻ vô cùng phẫn nộ, như thể Hùng tướng quân vừa rồi không phải hàn huyên mà là đang nhiệt tình thăm hỏi tên tuổi mẹ gã vậy.
Hùng tướng quân thấy thế thì hiểu ngay, ông gật gù: “À, tôi hiểu rồi, xem ra giáo sư Trình chẳng khỏe mạnh gì.”
Ông có chút u buồn ngẩng đầu lên, phun ra một vòng khói có hình dạng mười phần tức trứng rồi lải nhải cảm khái: “Ầy, giả cả rồi, cậu xem tôi rồi xem Trịnh Thanh Hoa đấy, đều đã là thái dương tám chín giờ tối rồi____ Vượt hết cả múi giờ của Trung Quốc rồi, không về hưu về hưu, an tĩnh an tĩnh, còn nhảy nhót gì nữa?”
Các đội viên đội Quy Linh rất chuyên nghiệp, cả đám mặt mày ngây ngốc đứng canh một bên, ai ôm súng thì ôm súng, ai bắt người thì bắt người, hoàn toàn giả câm giả điếc với câu nói của lãnh đạo.
Hùng tướng quân thấy mình còn chưa được nói thoải mái, thế là vỗ vỗ bả vai của cậu vệ binh trẻ tuổi ghìm súng căng thẳng bên cạnh, phán tiếp: “Đấy cậu xem, Trịnh Thanh Hoa ấy à, tôi thấy lão ta rất thích lên mặt dạy đời mà có hợp làm thầy giáo đâu. Sớm nói với lão rồi mà lão không nghe cơ, cứ nhất định muốn làm hướng đạo tinh thần cho lớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuc-lam-an/1825108/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.