- Phương Viêm…
Bàn tay ngọc ngà của Lục Triều Ca đang bưng chén trà nổi gân xanh, kích động muốn bóp vỡ chén trà.
Hắn đang đùa giỡn!
Đùa giỡn một cách trắng trợn!
- Có.
- Không được ăn nói linh tinh.
Khuôn mặt trắng của Lục Triều Ca lạnh băng, quát với vẻ rất uy nghiêm.
- Tôi nói linh tinh gì cơ?
Phương Viêm quả thật cũng bị chọc tức rồi.
- Đừng cho rằng cô là lãnh đạo thì có thể cưỡng chế bóp méo ý tưởng và quan điểm của tôi. Tôi cũng là người đàn ông có đạo đức có giới hạn, tôi có tố chất nghề nghiệp làm một người giáo viên… Cô tự đi soi gương xem bản thân mình có xinh đẹp hay không? Nếu cô dám nói một câu không xinh đẹp, thì tôi sẽ lõa thể nhảy xuống sông Tước.
- …
Lục Triều Đình sắp khóc rồi.
Nền giáo dục mà cô tiếp nhận không phải như thế này, môi trường mà cô sống cũng chưa từng gặp phải người như Phương Viêm thế này.
Cô thực sự… thực sự… không biết phải làm thế nào để ứng phó với người vô lại như thế này.
- Tôi biết là cô không dám mà.
Phương Viêm hừ lạnh nói.
/ Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Chân lý nắm chắc trong tay nhiều người. Lẽ nào có mỗi nói như vậy? Khẳng định là không mà.
- Phương Viêm.
Lục Triều Ca cố gắng kìm nén bản thân mình không được kích động, nói:
- Chúng ta nói chuyện đứng đắn một chút đi.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuc-giao-su/2191683/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.