- Cái gì?
Lý Tự Cường bởi vì tâm tình kích động quá độ, bị nước nóng vừa mới rót vào trong cốc làm bỏng lưỡi.
- Anh nói cái gì?
- Những tên côn đồ kia cứ thế mà đi rồi.
Triệu Đại Trụ vẻ mặt như đưa đám, nói.
- Bọn chúng nói với Phương Viêm vài câu rồi rời đi, căn bản chẳng xảy ra xung đột gì với Phương Viêm, cũng không động thủ với Phương Viêm.
- Không có xung đột gì? Không động thủ á?
Lý Tự Cường lè lưỡi, tức giận quát:
- Bọn chúng đến làm cái gì?
- Không biết.
- Không biết? Chẳng phải anh cho người giám sát sao? Sao anh lại không biết?
- Chuyện này có chút kỳ lạ.
Sắc mặt Trần Đại Hải trầm xuống, trong lòng cũng rất khó chịu. Những thứ mà bọn họ nghĩ tươi đẹp biết bao, Phương Viêm bị đám lưu manh đánh, bọn họ lại đi trừng trị Phương Viêm tội danh cấu kết với lưu manh rồi đuổi hắn ra khỏi trường… Những tên côn đồ kia sao lại bỏ đi cơ chứ? Có còn đạo đức nghề nghiệp không hả? Có xứng đáng làm một lưu manh chính hiệu không hả?
- Vừa nãy tôi đứng ở trên tầng nhìn xuống, đám lưu manh kia vây lấy Phương Viêm, thoạt nhìn là tư thế muốn động thủ… Liệu có phải là Phương Viêm đã đồng ý điều kiện gì của bọn chúng không?
Lý Tự Cường lôi một cái kính nhỏ từ trong ngăn kéo ra, lè đầu lưỡi ra xem tình trạng vết bỏng ở đầu lưỡi.
- Chuyện này phải điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuc-giao-su/2191681/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.