Từ cổng thành Thebes đi ra, rẽ từng bước rời khỏi hướng mọi người đang đi, mỗi lần nhấc gót chân, hạt cát lại vô tình lọt vào trong giày. Đoạn đường này kỳ thực không dài, nhưng trong suốt hành trình ấy, vô số ý nghĩ nối tiếp nhau hiện lên trong đầu Tân Hòa Tuyết.
Thậm chí, y còn tưởng tượng ra khoảnh khắc khi vén màn trướng lên, cùng lúc màn rơi xuống, từ bên ngoài không thể trông thấy, trong khoảng không nhỏ hẹp ấy, bóng người lóe lên, lưỡi dao sắc lạnh kề sát cổ y trong im lặng.
Đương nhiên, Tân Hòa Tuyết luôn có quân bài giữ mạng. Nếu không, y đâu dám liều lĩnh bước thẳng vào giữa lòng doanh trại địch. Dù có rơi vào thế “cá chết lưới rách”, y vẫn có thể chớp lấy thời cơ khi đối phương chưa kịp đề phòng, hóa thân thành một con mèo linh hoạt, trơn tuột thoát khỏi mọi gọng kìm.
Loài sinh vật uyển chuyển đó có thể dễ dàng tránh né bàn tay con người, thoát khỏi sự khống chế, và với móng vuốt sắc bén, còn đủ khả năng tung đòn phản kích.
Nhưng điều mà Tân Hòa Tuyết tuyệt đối không ngờ tới là, bọn chúng lại ngang nhiên dùng bao tải mà khiêng y đi mất?!
Hoven cảm nhận rõ sức giãy giụa từ lưng truyền tới, song đối với hắn, lực ấy chẳng khác nào mấy cái gãi nhẹ qua lớp áo giáp, chẳng đủ để rách một sợi vải.
Gió Bắc thổi rào rạt. Lá cờ chiến thêu hình hoa sen lam phấp phới phần phật, dưới ánh mặt trời dát vàng, tung bay rợp trời Ai Cập.
“Rút lui!”
Giọng Hoven vang dội, dứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-benh-khien-van-nguoi-say-dam-giua-chon-quyen-uy/4908085/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.