Bước Cẩm Trình trong lúc xúc động lỡ miệng thốt ra, ngay lập tức cảm thấy hối hận.
Hắn vừa nói cái gì thế này?
Tại sao lại tự khai với người khác rằng mình vẫn còn là một nam nhân chưa từng trải?
Bước Cẩm Trình lúng ta lúng túng cười gượng hai tiếng, như một phản xạ có điều kiện, hắn cố dùng nụ cười để lấp l**m và chuyển hướng câu chuyện:
"Ngươi đừng hiểu lầm, ta không có ý gì khác đâu."
... Nhưng lời này nghe càng kỳ quái hơn.
Tân Hòa Tuyết, trái lại, không có biểu hiện gì quá lớn, cũng không dùng ánh mắt khác thường để nhìn hắn. Y chỉ chăm chú buộc chặt thêm dải băng trên tấm ván trúc, thân hình hơi cúi xuống.
Khoảng cách gần hơn, mùi máu tanh mà Bước Cẩm Trình đã quen thuộc từ lâu như bị đè nén đi, thay vào đó, hắn bỗng ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, lạnh lẽo và nhẹ nhàng. Mùi hương ấy giống như tuyết đầu mùa, trong trẻo và mát lạnh, nhưng không sắc bén mà lại dịu dàng vô cùng.
Ngay lập tức, hắn nhận ra đây là hương thơm từ người thanh niên. Mùi hương ấy hoàn toàn phù hợp với cảm giác mà y mang lại. Bước Cẩm Trình hơi mất tự nhiên, đưa tay chạm nhẹ lên chóp mũi. Bàn tay trái của hắn dù bị thương nhưng không quá nghiêm trọng, vẫn có thể cử động linh hoạt.
Tân Hòa Tuyết vẫn đang chăm chú kiểm tra lớp băng trên tấm ván trúc, buộc lại cẩn thận hơn.
"Như vậy đã tốt hơn chưa?"
Y ngẩng đầu, chờ ý kiến từ người bị thương.
"Ừ, cũng ổn rồi." Bước Cẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-benh-khien-van-nguoi-say-dam-giua-chon-quyen-uy/4907993/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.