Chu Sơn Hằng bước lên phía trước, định mở lời thì bỗng thấy gió đêm cuốn qua, những cành liễu lay động như mây. Một sợi tóc bạc phất phơ bên tai thanh niên, ánh lên sắc trắng bạc như ánh trăng, lấp lánh như dòng suối đêm.
Ánh mắt Chu Sơn Hằng thoáng dừng lại, trong lòng bất giác cảm thấy kỳ lạ.
Tân công tử chẳng qua mới hơn hai mươi tuổi, làm sao lại có tóc bạc?
Nhưng khi nhìn kỹ lại, Tân Hòa Tuyết đã đưa tay vuốt sợi tóc rơi về sau tai. Lúc này nhìn lại, tóc của y đen nhánh, không có gì khác biệt so với những sợi tóc còn lại.
Có lẽ là ánh nến bên đường không đủ sáng, lại thêm ánh trăng mờ ảo, nên hắn đã nhìn nhầm.
Mặc dù vậy, trong lòng Chu Sơn Hằng vẫn còn đôi chút nghi ngờ:
“Tân công tử, chiếc xe ngựa này từ đâu mà đến?”
Tân Hòa Tuyết giơ tay chạm vào dây cương và hàm thiếc(*) của cỗ xe ngựa, rồi cẩn thận giải thích:
(*) bộ phận bằng sắt đặt giữa hai hàm răng ngựa để buộc cương.
“Ta thuê từ trong trấn. Vốn dĩ định lên chùa Huệ Phúc một chuyến. Trên đường qua thôn Hứa Thọ, nhìn thấy nhà huynh còn ánh đèn sáng, đoán là chưa ngủ, nên mạo muội ghé thăm một chút.”
Chu Sơn Hằng hỏi tiếp:
“Vậy món đồ bị mất đã tìm được chưa?”
Vừa hỏi xong, hắn liền nhận ra câu hỏi này thật thừa thãi. Rõ ràng Tân Hòa Tuyết chưa kịp đến chùa Huệ Phúc, vì đã giúp hắn đưa mẫu thân vào thành đến chỗ nhà thuốc.
Chu Sơn Hằng vội chắp tay hành lễ, nét mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-benh-khien-van-nguoi-say-dam-giua-chon-quyen-uy/4907978/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.