K đột ngột lên tiếng:
"…Ca ca?"
Ngữ khí của hắn nghe như có chút không hài lòng khi Tân Hòa Tuyết gọi Chu Sơn Hằng là "Tử Việt ca ca."
"Sao vậy?" Tân Hòa Tuyết cười tủm tỉm. "Giám khảo tiên sinh, ngài có ý kiến gì về biểu hiện của tôi sao?"
K:
"…Không."
"Không có."
Tân Hòa Tuyết:
"Vậy thì tốt rồi, tôi còn sợ anh không vui cơ đấy ^^."
K, vị giám khảo đáng kính, lúc này đã hoàn toàn mất đi tư cách anh trai tốt. Hắn im lặng, chẳng còn tư cách gì để phản bác.
Tân Hòa Tuyết cười cười, rút ra một chiếc khăn đưa cho Chu Sơn Hằng rồi quay người rời đi.
"Tử Việt ca ca, ngươi sao lại mồ hôi nhễ nhại thế này?"
"Ta… Ta cũng không biết."
Yết hầu Chu Sơn Hằng khô khốc.
Hắn cầm chặt chiếc khăn trắng muốt, nơi góc khăn còn thêu một nhành tuyết mai tinh xảo. Chiếc khăn mềm mại, phảng phất mùi hương mát lạnh, như thể vốn dĩ là vật luôn ở bên Tân Hòa Tuyết. Thế nhưng giờ đây, chiếc khăn đã thấm đẫm nước, mang theo hương thơm lạnh nhạt nhưng dịu dàng của y.
Cảm giác tơ lụa mịn màng trong lòng bàn tay khiến ngón tay của Chu Sơn Hằng vô thức v**t v*. Khăn được làm từ chất liệu tinh tế, xúc cảm trơn trượt. Khiến đầu óc hắn bỗng nhiên mơ hồ, tựa như chạm phải làn da mềm mại, tinh tế của thanh niên kia.
Ngọn lửa xấu hổ bùng lên, thiêu đốt vành tai hắn đỏ rực. Chu Sơn Hằng giật mình, quay phắt đầu lại, định hỏi Tân Hòa Tuyết vì sao xuất hiện ở đây.
Kết quả vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-benh-khien-van-nguoi-say-dam-giua-chon-quyen-uy/4907977/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.