Mùa hè năm nay thời tiết có vẻ oai bức hơn mọi năm, ngồi trong phòng tranh, Mộc Thanh nhìn ra bên ngoài, hàng cây trước đường vì cái nóng mà trở nên khô cằn, tiếng ve râm ran không ngừng nghỉ, tuy cô không thích cái nóng của mùa hè nhưng lại rất thích nghe tiếng ve kêu lanh lảnh. Nhớ lại tuổi thơ hồi học cấp hai, cấp ba, bọn con gái trong trường vào giờ giải lao thường hay đứng dưới bóng cây phượng ngước mặt lên nhìn tán cây với hy vọng tìm ra nơi ẩn nấp của chú ve sầu mà cũng chẳng có nổi một cơ hội nhìn thấy, vậy mà giờ đây, ngay giàn hoa leo chùm ớt trước ban công, cô vô tình nhìn thấy hai chú về đang đậu ở đó, cô nhanh tay dựng bản vẽ, nhìn về chúng để khắc họa lại khoảnh khắc này, thiên nhiên vẫn luôn có những bất ngờ như vậy, điều bạn tìm kiếm từ lâu vẫn không thấy, nhưng vô tình nó lại xuất hiện ngay trước mặt bạn.
Ting...ting...Cô dừng tay cầm điện thoại lên xem.
“Bây giờ anh ghé phòng tranh.”
“Không phải sáng nay anh có cuộc họp à?”
“Đã kết thúc rồi, bây giờ cũng đến giờ ăn trưa rồi.”
Cô giật mình nhìn đồng hồ 11h30, thời gian trôi nhanh thật, vừa tập trung một lát đã đến trưa rồi, sợ chúng bay mất nên cô lại tập trung vẽ tiếp.
Thiên Bình trên tay đem theo túi đồ ăn lớn đi vào phòng tranh, mở cửa tầng ba, nơi cô làm việc, thấy cô gái nhỏ mặc tạp dề vẽ, tay cầm bút chăm chú tập trung không hay biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chum-hoa-nho/2947977/chuong-37.html