🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thực lực của ngươi không tệ nhưng kết thúc ở đây thôi?!

Lãng Dương vừa nó vừa phát tộng toàn lực, khí tức Hoá cảnh tầng bốn bạo tăng và thực lực lúc này đã mạnh hơn trước bốn năm thành khiến ai ai cũng phải giật mình. Ngay cả Đế Nguyên Quân cũng cảm thấy bất ngờ khi Đạo Tông lại có loại công pháp có tính đặc thù như vậy.

“Ngươi quả nhiên rất mạnh nhưng không phải không thể thắng?”

Đồng thời vận chuyển hai đại lực lượng, khí tức Đế Nguyên Quân lúc này cũng tăng lên không ít. Tuy khí tức không mãnh liệt bằng Lãng Dương nhưng cũng khiến người khác cảm thấy bất ngờ.

“Ngươi vậy mà vẫn còn giữ lực?”

Lãng Dương lộ vẻ bất ngờ thốt ra, nhưng rất nhanh hắn liền thu lại. Hắn chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân và nói với giọng điệu tràn đầy sự tự tin.

“Tuy thực lực của ngươi bây giờ cũng tăng lên không ít nhưng không phải đối thủ của ta? Ta cho ngươi một cơ hội, rời khỏi lôi đài thì ta còn tha cho người một mạng nếu không thì đừng trách?”

Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ.

“Thắng thua vẫn chưa định, ngươi nói vậy có phải sớm quá không?”

Thấy dáng vẻ Đế Nguyên Quân xem như không, Lãng Dương sác mặt trầm xuống, trong mắt hiện lên sát ý dạt dào. Hắn ta giẫm mạnh chân rồi một người một đao lao lên.

“Không biết sống chết?”

Chỉ trong nháy mắt, thân ảnh hắn như hoá thành một vệt tàn ảnh lao đi rồi thình lình xuất hiện ngay trước mặt Đế Nguyên Quân rồi tung ra một quyền khiến hắn bị đánh văng ra xa hàng chục trượng mới ổn định cơ thể.

Cảm nhận uy lực một quyền này, hai hàng lông mày hắn nhíu chặt lại. Hắn biết, một quyền này là Lãng Dương đang thị uy đối với hắn.

Nghĩ vậy, Đế Nguyên Quân bỗng bật cười rồi nhìn hắn bằng ánh mắt và giọng điệu châm chọc.

“Ngươi thật ấu trĩ”

Nói xong, Đế nguyên Quân lao lên và nhanh chóng áp sát Lãng Dương và tung quyền.

Thấy vậy, hắn ta bỗng nở một nụ cười khinh thường nói.

“Ngươi nghĩ một chiêu có thể sử dụng hai lần sao?”

Đáp lại, Đế Nguyên Quân tung ra một quyền hướng thẳng lưỡng đạo mà đánh.

“Chưa biết được?”

Tiếp tục áp sát, Đế Nguyên Quân dùng chân ngáng khiến Lãng Dương lảo đảo một vài bước rồi dùng một quyền hướng thẳng lồng ngực khiến cơ thể hắn ta giống như một quả bóng bị đánh văng ra xa.



Không để hắn phản ứng lại, Đế Nguyên Quân một lần nữa lao lên. Hắn nhuần nhuyễn thay đổi những đòn tấn công liên tục khiến Lãng Dương không thể nắm bắt và nhịp điệu trận đấu bị hắn đẩy lên một cách nhanh chóng.

Biết bản thân có cảnh giới cao và thực lực mạnh hơn nhưng vẫn bị Đế Nguyên Quân áp đảo khiến lòng tự trọng của hắn bị ảnh hưởng. Dần dần, nó tích tụ lại thành sự tức giận và bùng phát ra ngoài.

Lãng Dương quát lớn một tiếng rồi dùng hết toàn lực vung đao hướng thẳng về phía cổ Đế Nguyên Quân mà đánh.

Thấy hắn ta đang mất bình tĩnh, Đế Nguyên Quân ngã người ra sau để tránh và lộn ngược một vòng rồi dùng chân đá mạnh vào cổ tay khiến thay đạo trong tay Lãng Dương văng ra xa.

Trước sự bất ngờ của tất cả mọi người, Đế Nguyên Quân chớp lấy thời cơ tung quyền đánh bay Lãng Dương ra xa rồi lên tiếng.

“Ngươi đang mất bình tĩnh và bị sự tức giận che mờ tâm trí?”

“Ngươi câm miệng?”

Lãng Dương phất tay quát lớn phủ nhận.

“Ngươi đừng tưởng áp đảo ta trong cự li gần thì nghĩ ta sẽ thua ngươi? Không có đâu?”

Lao về phía thanh đao, Lãng Dương giẫm mạnh chân khiến thanh đao bay vào trong tay rồi liên tiếp tung ra từng đạo đao mang sáng chói và mang theo uy lực mạnh mẽ.

Cảm nhận nguy hiểm tới gần, Đế Nguyên Quân liên tục nhảy lùi ra sau để tránh và để kéo dài khoảng cách.

Thấy Đế Nguyên Quân không còn tấn công theo cách cũ, Lãng Dương càng thêm tức tối. Khí tức trên người hắn dần mất đi sự ổn định và trở nên điên cuồng khiến những người bên dưới phải giật mình.

“Lãng Dương sư huynh bị làm sao vậy? Tại sao lại bị tên đó áp đảo từ nãy giờ chứ?”

“Các ngươi nhìn xem, khí tức của sư huynh đang mất ổn định? Chẳng nhẽ bị tên đó sử dụng ám chiêu sao?”

“Chắc không phải, có lẽ bị tên đó chọc tức nên mới mất bình tĩnh như vậy?”

“Như thế chẳng phải sẽ bị hắn ta bắt thóp hay sao? Nếu sư huynh không bình tĩnh lại thì thua mất?”

“Các ngươi đang nói gì thế? Lãng Dương sư huynh thân là đệ tử tinh anh thì sao có thể thua một tên như hắn chứ?”

Nghe những tiếng xì xào bên dưới, Lãng Dương giật mình bừng tĩnh. Hắn hít vào một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, hắn lúc này mới nhận ra bản thân bị cuốn theo chiều trận đấu do Đế Nguyên Quân tạo ra.

Lúc này, khí tức hắn trở nên ổn định và còn mạnh hơn trước một chút.

“Ta bây giờ không bị cuốn theo chiều mà ngươi muốn, từ bây giờ sẽ là ta áp đảo ngươi?”



Nói xong, hắn dùng tốc độ nhanh nhất lao lên và đánh ra từng đạo khiến Đế Nguyên Quân phải thối lui liên tục. Đứng giữa những đợt đao mang thì hắn chỉ có thể tránh mà không có bất kỳ cơ hội phản công.

Cùng lúc này, đứng quan sát ở đằng xa có không ít người. Bọn họ chính là những vị trưởng lão Đạo Tông và cảnh giới mỗi người đều là Hoá cảnh cao tầng.

Trong mắt họ, trận chiến giữa cả hai trở nên kịch tính và không hề thua kém Hoá cảnh cao tầng giao phong.

Lúc này, có một tên đệ tử lên tiếng.

“Lục lão, ngươi không định ngăn hai người bọn họ lại sao?”

Lục lão nhìn ra xa, ánh mắt lộ rõ sự mong chờ đáp.

“Tại sao phải ngăn? Ngươi không thấy trận chiến của hai người đó rất thú vị sao?”

“Tuy không biết xuất thân của tên tiểu tử đó nhưng phải công nhận một điều rằng thực lực không tệ nhưng khả năng chiến đấu và nhãn quan rất mạnh. Hắn giống như đã trải qua hàng ngàn hàng vạn trận chiến mới đạt được trình độ như bây giờ?”

Ánh mắt lão nhìn Đế Nguyên Quân lộ vẻ mong chờ.

“Thực lực có thể yếu hơn Lãng Dương nhưng dựa vào khả năng chiến đấu được tôi luyện để cân bằng. Một người như vậy thật đáng gờm, ngay cả ta cũng không bằng?”

Tên đệ tử nghe thấy vậy thì lâm vào trầm mặc, ánh mắt hắn nhìn về phía Đế Nguyên Quân.

“Hắn mạnh như vậy sao?”

“Nếu hắn và thiếu tông chủ cùng so tai thì người nghĩ ai sẽ thắng?”

Lục lão nghe thấy vậy thì nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt nhìn Lãng Dương và nói.

“Thực lực của Lãng Dương không tệ, trong số đệ tử tinh anh có thể đứng thứ mười nhưng có một nhược điểm chí mạng là cái tôi và lòng tự trọng quá lớn nên dễ bị chi phối bởi đối thủ”

“Nếu hắn có thể khắc phục được nhược điểm này thì thực lực của hắn sẽ tăng lên và có thể xếp vào vị trí cao hơn”

“Để đem ra so sánh thì thực lực của Lãng Dương đối với thiếu tông chủ là nghiêng trời lệch đất nên tiểu tử đó không phải là đối thủ”

“Nếu như hắn và tiểu tông chủ cùng cảnh giới thì trận chiến đó sẽ rất đặc sắc. Còn ai sẽ là người chiến thắng thì rất khó nói, trong trận chiến sẽ có rất nhiều biến số và biến số lớn nhất chính là tiểu tử đó.”

Nhìn tên đệ tử cúi đầu mà không nói gì, Lục lão nở một nụ cười nhẹ.

“Ngươi vẫn còn quá trẻ nên không thể hiểu, đợi ngươi đủ mạnh và đủ kinh nghiệm thì ngươi sẽ hiểu những lời mà ta vừa nói.

“Còn bây giờ thì quan sát trận chiến đi, nó rất có ích với ngươi về sau.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.