🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lục lão, ngươi đưa hắn đi gấp rút như vậy là có điều gì không muốn để bọn ta biết hay sao?!

Đám người Đạo Tông nghe thấy vậy thì sắc mặt dần trở nên trầm xuống, ánh mắt họ nhìn đám người Ma Tông mà không giấu sát ý.

“Ngươi nói vậy là ý chỉ Đao Tông bọn ta che giấu sao?”

Lục Lão nhìn chúng rồi hạ thấp giọng nói và đồng thời bộc phát khí tức Hoá cảnh tầng tám khiến đám người xung quanh phải lùi ra sau để tránh.

“Nếu ta bao che thì sao? Các ngươi muốn đánh với Đạo Tông ta một trận?”

Phàn lão, trưởng lão Ma Tông cười khàn rồi tung ra khí tức sánh ngang với Lục lão.

“Lục lão, ngươi nghĩ ta sợ sao?”

“Nếu Đạo Tông các ngươi không biết cố kị thì ta không ngại cho các ngươi biết đâu?”

Nhìn bầu không khí càng ngày càng căng thẳng thì bỗng có một người đứng ra lên tiếng.

“Các vị, cơ duyên đã biến mất vì hai nguyên nhân. Một là do có người đã đoạt được và cái còn lại là nó tự biến mất”

“Ta đã hỏi những người vừa bị đá ra ngoài đều giống như vị huynh đệ này nói. Điều này chứng tỏ nguyên nhân đầu tiên là không đúng hoặc có một người đang giấu diếm.”

Lão giả nhìn về phía Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng nói tiếp.

“Muốn biết ai đang nói dối thì đơn giản thôi. Trong tay ta có một bình Vấn Tâm Đan, công dụng của nó là xác định ai đang nói dối. Chỉ cần không nói dối thì nó chẳng khác gì đan dược bình thường, còn ngược lại thì nó chẳng khác gì chất độc.”

Đám người kia nghe thấy vậy thì gật đầu.

“Cách này hay và chuẩn bị rất kỹ càng. Quả không hổ là trưởng lão Đan Tông.”

Lão giả liếc mắt nhìn đám người rồi lên tiếng.

“Trong số các ngươi, ai nguyện ý thử trước?”

Lúc này, Đế Nguyên Quân nhìn bình đan dược trong tay lão giả thì thầm nở một nụ cười nhẹ.

‘Vấn Tâm Đan, nó chỉ có tác dụng đối với những người không có hiểu biết về luyện đan thì một khi nó phát tác sẽ không biết cách giải. Còn đối với ta thì nó chẳng khác gì đan dược bình thường và ta còn tu luyện Ngũ Hành Bá Thể Quyết thì vạn độc bất xâm nên kiểu kiểm tra này chẳng có gì nguy hiểm.

“Nếu không có ai nguyện thử trước vậy thì để tiểu bối tiên phong”

Đám người kia nghe thấy vậy thì đưa mắt nhìn Đế Nguyên Quân, khi thấy dáng vẻ tự tin của hắn thì hạ thấp cảnh giác đối với hắn. Còn Lục lão thì có chút suy nghĩ nhưng rất nhanh cũng gật đầu công nhận.

Nhận lấy viên đan dược, Đế Nguyên Quân một hơi nuốt xuống rồi bình thản lên tiếng.

“Ban nãy ta đã nói hết những gì đã xảy ra ở trong đó và nó chính là sự thật.”



Nói xong, hắn cảm nhận đan dược trong bụng liền hoá thành độc đan rồi lan

toả khắp nơi trong cơ thể hắn nhưng chỉ trong tích tắc liền bị hoá giải hết toàn bộ và không để lại một chút dấu vết.

Nhìn thấy hắn bình an vô sự thì những người kia mới gạt bỏ nghi ngờ đối với hắn nhưng Lục lão vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng nên vẫn còn chút nghi ngờ nhưng không thể hiện ra ngoài.

Lão nhìn hắn rồi nở một nụ cười nhẹ, nói.

“Vị tiểu bằng hữu này của ta đã chứng minh hắn không nói dối, bây giờ ta có thể dẫn hắn đi được chưa?”

Đám người kia nghe thấy vậy thì cũng chỉ biết thở dài và nhìn hắn đi theo đám người Đạo Tông mà không một ai đứng ra ngăn cản.

Trên đường rời đi, Đế Nguyên Quân để ý đám người Đạo Tông vẫn chưa thu lại khí tức thì thầm đoán được ý định của bọn họ nên hắn cũng chẳng để ý đến.

Đợi tới khi về đến tổng bộ Đao Tông, Lục lão dẫn Đế Nguyên Quân vào thư phòng rồi ngồi đối diện và dùng ánh mắc sắc sảo nhìn hắn.

“Bây giờ không còn người ngoài, tiểu huynh đệ hãy nói cho ta biết sự thật trong đó đi. Ta đảm bảo sẽ không làm hại ngươi và ta cũng sẽ nói cho ngươi biết về những khảo nghiệm mà ta đã trải qua.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì khẽ nhíu mày, ánh mắt hắn nhìn lão giả lộ vẻ nghi ngờ nhưng hắn không thể hiện ra ngoài mà giữ chặt ở trong lòng.

“Khảo nghiệm ta gặp là lĩnh ngộ một đoạn cổ tự, có lẽ đoạn cổ tự ta và tiền bối gặp đều giống nhau. Nó có liên quan đến việc tu luyện ở trong bí cảnh?”

“Nếu ngươi nói vậy thì khảo nghiệm của ta giống nhau.”

Lão giả gật đầu, trên gương mặt lộ rõ sự nghi hoặc.

“Ngươi ở trong đó đã trải qua bao nhiêu khảo nghiệm?”

Nhìn sâu vào ánh mắt lão giả, Đế Nguyên Quân có cảm giác bản thân như bị lão nhìn thấu nhưng rất nhanh hắc liền lắc đầu.

“Ta đã nói lúc trước, vẫn bị kẹt ở khảo nghiệm đầu tiên thì bị đẩy ra ngoài. Nếu có thể ở trong đó thêm một tuần nữa thì ta dám chắc có thể vượt qua khảo nghiệm đầu tiên”

Lục lão thấy Đế Nguyên Quân không giống đang nói dối thì thở dài một hơi rồi ngồi đó một lúc lâu mà không nói gì.

Lúc này, Đế Nguyên Quân lên tiếng.

“Tiều bối, nếu không còn điều gì khác thì ta ra ngoài trước.

Đi ra ngoài, Đế Nguyên Quân lúc này mới có thể thả lỏng cơ thể. Hắn đi dạo xung quanh một vòng thì trông thấy những người thuộc Đao Tông đều có thực lực rất mạnh và những người chủ chốt xuất thân từ tông môn tiến vào.

Mỗi một người bọn họ đều có đạo khí rất mạnh và sức mạnh cực kỳ đang gom.

Hắn đi dạo được một lúc thì ở đằng trước nghe có tiếng cãi nhau rất lớn nên tiến lại gần xem thủ. Bây giờ hắn mới biết bọn họ đang so tài với nhau nên mới gây nên cuộc cải vã.

“Tên khốn kiếp, nếu như ngươi không dùng ám chiêu thì ngươi có thể khiến ta rớt khỏi lôi đài? Ta không phục?”



“Ngươi bây giờ nói gì cũng vô ích, ngươi thua rồi nên giao linh thạch ra đây cho ta?”

“Ta không giao, ngươi đánh lại với ta một trận công bằng. Nếu ngươi dựa vào khả năng khiến ta rơi khỏi lôi đài thì ta sẽ tâm phục khẩu phục và ngoan ngoãn giao linh thạch cho ngươi?”

“Ngươi thua mà không dám nhận? Ta ban đầu đã ước định đấu một trận duy nhất, bây giờ ta thắng thì ngươi giở trò muốn ta đấu lại trận khác? Ngươi đừng mo?"

“Ta không càn biết, nếu ngươi không đấu lại thì ta sẽ không giao linh thạch cho ngươi đâu?”

“Ngươi...?”

Nhìn bọn họ lời qua tiếng lại nhưng không thấy ai lộ vẻ bực dọc thì Đế Nguyên Quân hỏi một người đứng nhìn ở gần đó.

“Huynh đệ, có chuyện gì mà hai người đó cãi nhau qua lại như vậy?”

Tên kia quay đầu, hắn nhìn Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng.

“Ngươi mới đến nên có lẽ không biết? Hai tên này suốt ngày cứ đấu khẩu với nhau và đua nhau thi đấu để xem ai mới là người mạnh hơn nhưng người kia thắng thì người này không công nhận.”

“Chuyện này diễn ra hằng ngày nên bọn ta cũng đã quen rồi!

“Vui như vậy sao?"

Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt hắn nhìn hai người kia rồi trong đầu nảy lên một ý định.

‘Kể từ khi đột phá đến giờ vẫn chưa thử sức, có lẽ mượn những tên này để kiểm tra xem thực lực của ta hiện tại mạnh yếu như thế nào?

Đi qua đám người, Đế Nguyên Quân chủ động tiến lại gần hai người kia rồi lên tiếng.

“Hai vị, ta thấy cứ cãi qua cãi lại như thế này sẽ không giải quyết được chuyện gì đâu? Chi bằng hai ngươi cùng ta đánh một trận rồi ta sẽ nói cho các ngươi biết ai mới là người mạnh hơn?”

Hai tên kia nghe thấy vậy thì liếc mắt nhìn Đế Nguyên Quân rồi dùng ánh mắt đánh giá.

“Cũng được, nhưng trông ngươi yếu như vậy có thể đấu lại hai người bọn ta không?”

“Hay như thế này đi, ta sẽ đơn đấu và nếu ngươi đánh bại được ta thì ngươi sẽ đấu với người tiếp theo. Ngươi thấy có được không?”

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì bật cười, ánh mắt hắn nhìn cả hai rồi lên tiếng.

“Không cần phức tạp như vậy? Hai ngươi cứ xông lên cùng lúc và đừng giữ lực, nếu có thể tung ra toàn lực thì càng tốt?”

“Chà, ngươi đây là muốn bọn ta làm đá để thử sức sao?”

Hai tên kia nghe thấy vậy thì bĩu môi, ánh mắt nhìn Đế Nguyên Quân lộ vẻ không vui.

“Nếu ngươi đã muốn bị đánh như vậy thì ta không ngại thành toàn, chỉ hy vọng ngươi lúc đó đừng có kêu cha gọi mẹ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.