🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Giết hắn rồi tranh đoạt cơ duyên!

Bị hơn mười đầu hung thú và bốn cường giả Hóá cảnh vây hãm khiến trong lòng hắn phát tràm.

"Tình thế này rất bất lợi, có vẻ như ta không thể thoát khỏi kiếp nạn. Bây giờ chỉ còn cách đột phá vòng vây mà thôi?"

Liếc mắt nhìn mười hai đầu hung thú đang nhăm nhè nhìn hắn với khí tức đáng sợ vô cùng. Chỉ cần một trong số chúng cũng đủ sức để giết chết phổ thông Hóá cảnh chứ đừng nói đến một đám như thế này.

Bị chúng vây công thì ngay cả Hóa cảnh đỉnh phong cũng khó thoát một kiếp.

Liếc mắt nhìn về phía bốn tên Hoá cảnh, Đế Nguyên Quân quan sát từng người thì thở dài một hơi.

"Trước sau cũng chỉ có tử lộ, thật trêu ngươi?"

Đế Nguyên Quân vừa nói vừa vung tay nắm chặt thanh trường thương và đồng thời bộc phát khí tức. Mặc dù cơ thể bị trọng thương, chân nguyên chỉ còn một hai thành và cảnh giới còn chưa ổn định nhưng khí thế hắn toát ra khiến chúng phải giật mình.

Nhìn khí thế của hắn, có một tên cường giả Hóá cảnh lên tiếng.

"Vừa mới đột phá mà khí thế của ngươi có thể khiến ta cảm thấy dè chừng."

"Xem ra ngươi cũng là một thiên kiêu muốn vào bí cảnh để lịch luyện nhưng đáng tiếc thay, ngươi sẽ bỏ mạng tại đây."

"Thất phú vô tội, hoài bích kỳ tội."

"Ngươi chỉ có thể trách mệnh của ngươi bạc, đáng lẽ ra ngươi chỉ cần lịch luyện thì mọi chuyện đã khác. Ngươi không nên tham lam cơ duyên."

"..."

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì cười lớn một tiếng, ánh mắt hắn nhìn về phía bốn người rồi dùng giọng điệu nặng nề nói.

"Haha... Các ngươi nói nhiều thật đấy? Nếu muốn giết ta đoạt cơ duyên thì tới đây, chỉ cần các ngươi còn mạng để dùng thì có thể thử?"

Từng câu từng chữ nặng nề thốt ra khiến sắc mặt đám người trầm xuống. Họ nhìn khí thế bá đạo và sát ý do hắn bộc phát khiến trong lòng họ bất giác hiện lên gợn sóng.

"Sát ý thật đáng sợ, không biết ngươi đã giết bao nhiêu người mới có thể ngưng tụ ra sát ý như vậy?

Một tên đứng ra lên tiếng, vẻ mặt hắn ta hiện rõ sự chán ghét và ánh mắt đầy sự khinh bỉ.

"Một tên ma đầu như ngươi sẽ bị giết tại đây, ta không cho phép một kẻ tàn độc như ngươi sống sót."

Lời nói vừa dứt, cả bốn người đồng thời phát động toàn lực với khí tức khủng bố vô cùng. Mỗi một người tuy có thực lực rất mạnh nhưng chỉ là bèo nước gặp nhau và ai ai cũng có mưu đồ riêng của mình nên bọn họ sẽ không phối hợp.

Đó chính là cơ hội của hắn!

Dáng đứng ngạo nghễ, tay cầm trường thương, trên người toát ra khí thế bá đạo, chiến ý ngút trời và sát ý khủng bố tới mức khiến mười đại hung thú phải e sợ.

"Tới đây cùng ta một trận chiến."

Hóá cảnh khí tức điên cuồng tuôn trào, Đế Nguyên Quân toàn lực phát động những đại công pháp.



Ngũ Hành Bá Thế Quyết!

Bản mệnh thần thông, Thần La Thiên Hộ!

Thật Nhị Thiên Công Đô, Côn Băng Công Đô!

Ba đại công pháp toàn bộ bộc phát khiến khí tức trên người tăng lên mấy lần khiến đám người trố mắt, trên gương mặt họ hiện lên vẻ tham lam thốt ra.

"Tên này chắc chắn đã đoạt được cơ duyên? Có thể từ một tên sinh cơ yếu kém lại bừng bừng sức sống và khí tức tăng vọt thì chỉ có thể sử dụng loại bí pháp cao siêu nào đó mà thôi."

"Haha... Vừa mới vào bí cảnh mà ta đã gặp may mắn rồi? Bí pháp này chắc chắn thuộc về ta?"

"Đừng mơ, hắn là của ta?"

Bốn tên kia thấy vậy thì khoái chí cười lớn rồi lao về phía Đế Nguyên Quân rồi tung ra đại chiêu.

Liên tiếp từng đạo chưởng ấn rơi xuống mang theo uy lực có thể giết chết phổ thông Hóá cảnh chỉ trong một đòn.

Ở đằng xa, mười hai đầu hung thú nhìn thấy vậy cũng lao lên. Chúng xông thẳng về phía năm người rồi rống lớn thành tiếng.

Chẳng mấy chốc, phạm vi mười dặm bị san thành bình địa và mọi thứ bị cuốn vào dư ba của trận chiến.

Đứng ở trung tâm, Đế Nguyên Quân cảm nhận nguy cơ từ mọi hướng đánh tới thì hít vào một hơi thật sâu. Toàn thân hắn phát lực rồi giẫm mạnh chân nhảy lên cao, hai tay nắm chặt cán thương rồi mạnh tay đập xuống khiến toàn bộ khu vực bị đánh thành một cái hố lớn và xung kích bắn ra đẩy lùi tất cả về sau vài trượng.

Không để bọn họ kịp phản ứng, Đế Nguyên Quân giẫm mạnh chân lao về phía một tên gần đó rồi tung ra đại chiêu.

Huyền cấp cực phẩm thương pháp, Hào Khí Xuyên Tâm!

Tử Huyền đón nhận một lượng lớn chân nguyên và thương khí mãnh liệt thì run nhẹ rồi mơ hồ kêu lên một tiếng

"Tê minh".

Nhìn chăm chú lớp bụi đất, tên đó cảnh giác nhìn chăm chú. Khi hắn thấy có một gợn sóng thì vung tay đánh ra một chưởng nhưng nó chỉ đánh trúng vào không khí.

Khi hắn lơ là, thân ảnh Đế Nguyên Quân lao vút ra khiến hắn ta bất ngờ. Nhìn mũi thương đâm về phía lồng ngực thì con ngươi co rút lại, cảm nhận sát cơ ập đến. Hắn ta liền lách người qua một bên để tránh né.

Tuy đã tránh được chỗ hiểm nhưng vai phải bị mũi thương đâm thủng một lỗ lớn.

Cảm nhận cơn đau truyền đến, hắn ta kêu lớn một tiếng rồi ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên vào tay trái rồi đánh về phía đầu Đế Nguyên Quân.

Liếc mắt nhìn quyền kình đánh đền, Đế Nguyên Quân ngã người ra sau và đồng thời dùng lực vung chân tung cước khiến hắn ta bị đánh văng ra xa hàng trăm trượng.

Chớp lấy cơ hội, Đế Nguyên Quân bộc phát toàn lực lao ra khỏi vòng vây trước ánh mắt bất ngờ của đám hung thú và những người còn lại.

Nhanh chóng phản ứng, chúng nhanh chóng đuổi theo.

Cảm nhận những cổ khí tức sắp đuổi tới, Đế Nguyên Quân quay người rồi vận lực tung chưởng.

Huyền cấp thượng phẩm chưởng pháp, Phá Diệt Chưởng!

Đám người kia nhìn chưởng ấn lao đến thì con ngươi co rút, bọn họ nhanh dừng lại rồi toàn lực tế ra màn chắn chân nguyên báo vệ ở trước người.



Đợi dư ba tán đi, chúng nhìn về hướng Đế Nguyên Quân bỏ chạy thì quát lớn.

"Truy."

Ở đằng xa, Đế Nguyên Quân đang bỏ chạy thì đột nhiên rùng mình một cái rồi phun ra một ngụm máu lớn.

"Khốn kiếp, vết thương trở nên nặng hơn rồi? Nếu không tìm được nơi để trốn và hồi phục thì thương thế sẽ nặng hơn và sẽ có nguy cơ ảnh hưởng đến tính mạng."

Cố gắng ổn định thương thế, Đế Nguyên Quân tiếp tục chạy được ba mươi dặm thì cảm nhận được khí tức của bên tên đó đã đuổi đến rất gần.

Biết bản thân khó thoát, Đế Nguyên Quân lúc này đã bị dồn đến bước đường cùng nên hắn cũng không còn gì để giữ lại nữa.

Đứng dưới chân núi, Đế Nguyên Quân lấy ra một bình đan dược chữa thương rồi một hơi nuốt xuống. Toàn bộ dược lực bị Côn Bằng luyện hoa một cách nhanh chóng thì thương thế của hắn mới ổn định được thêm một chút.

Nhưng như thế cũng chỉ kéo dài thêm được một lúc mà thôi.

Không còn đường thoát, Đế Nguyên Quân một người một thương lao thẳng về phía bốn người mà trên gương mặt không có một chút e sợ mà thay vào đó là ánh mắt bừng bừng chiến ý.

Thấy hắn lao về phía mính, bốn tên đó khinh thường cười lớn.

"Haha... Tên này không còn đường lui nữa rồi nên mới liều chết sao?"

"Vùng vẫy vô ích, ngoan ngoan giao ra có duyên thì ta sẽ cho ngươi một cái chết nhẹ nhàng."

"..."

Đáp lại lời của chúng, Đế Nguyên Quân vẻ mặt âm trầm đáp lời.

"Các ngươi nghĩ ta dễ chết như vậy sao?"

"Muốn đoạt cơ duyên từ trên người ta, các người có nguyện dùng mệnh của mình để đánh đổi không?"

"Nếu không sợ chết thì tới đây, ta cho các ngươi thành toàn."

Đế Nguyên Quân tay nắm chặt trường thương rồi vung mạnh đánh ra một đạo thương khí hướng về phía bốn rồi rồi vừa đọc lớn.

"Phong chi khởi sắc, dục hóa hạo nhiên

Tâm tuy sở dục, thiên địa duy ta

Thương thiên tại hạ, địa giới sục sinh

Thương ta bất hủ, ý niệm trường sinh".

Hít vào một hơi thật sâu, Đế Nguyên Quân quát lớn.

"Trường sinh bất hủ, thương khởi!"

"Phong mang!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.