EDIT: BRANDY
Từ Thời Cẩm chậm rãi nói: “Những kẻ khác không nói làm gì, nhưng ta sao có thể làm tổn thương cô? Trên đời này nếu có người khiến ta do dự khi xuống tay, vậy cũng chỉ có thể là cô. Đừng tự coi nhẹ mình.”
Lời này Từ Thời Cẩm nói với Lưu Linh.
Ngôn từ dịu dàng, giọng điệu thắm thiết, Lưu Linh vẫn dửng dưng như không nghe thấy. Nàng hiểu rất rõ Từ Thời Cẩm, tuy là bạn thân nhưng nếu cần thiết, Từ Thời Cẩm sẽ không bao giờ nương tay, cùng lắm trả lại Lưu Linh một mạng mà thôi.
Lời của Từ Thời Cẩm không thể hoàn toàn coi là thật, nhưng trước mắt Cẩm Y Vệ dây dưa với Từ gia cũng không có gì tốt. Lục gia vừa vặn để lộ ra điểm yếu, bất đắc dĩ Từ gia chỉ có thể ngồi tọa sơn xem hổ đấu, vậy là được, hà tất gì phải dính vào mớ bòng bong này? Cho nên tạm thời cứ coi như tin lời Từ Thời Cẩm.
Tuy vậy, Cẩm Y Vệ vẫn quyết định lưu lại, tra xét thêm 1 lần nữa. Trong lúc Thẩm Yến bận rộn đến độ chân không chạm đất, Lưu Linh lại dường như cực kỳ thích thôn nhỏ hai người cùng đến trước kia, cứ cách dăm ba ngày lại tới chơi. Quận chúa muốn làm gì, nào ai dám lên tiếng cấm cản. Qua mấy ngày chuyện bên Trữ Châu cũng xem như sắp xếp ổn thỏa, chúng Cẩm Y Vệ từ biệt Từ lão tướng quân chuẩn bị lên đường hồi kinh.
Sau khi lễ mừng thọ ông nội kết thúc, Từ Thời Cẩm cũng phải rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuc-khanh-hao/2674605/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.