Trương Liêm đầu óc rối bời không biết đối đáp tên sai dịch thế nào.
Chàng định nói thực đôi mày giả là do Tiểu Tam dán vào nhưng giải thích như thế cũng không thỏa đáng vì chính chàng cũng sợ bị nghi ngờ là hung thủ của vụ dâm sát nên mới theo lời tên trộm cải trang như thế, nếu giải thích dài dòng thì chỉ sợ càng tăng nỗi nghi ngờ, hơn nữa còn liên luỵ đến ân nhân, đó không phải là hành động của người chính nhân quân tử.
Còn đem chuyện mình bị tặc nhân hãm hại kể ra thì không thể chỉ một vài câu mà nói hết, hơn nữa hoàn toàn không có chứng cứ, tránh sao khỏi mọi người đều cho là chuyện hoang đường?
Chàng chỉ biết hối hận chính mình đã ngu ngốc tự chui đầu vào rọ, lẽ ra không nên tới đây mới phải.
Nhưng nói gì thì cũng là sự đã rồi, chàng chỉ biết nuốt hận bước theo tên sai dịch.
Ðột nhiên lúc ấy Trương Liêm thấy một nhân ảnh màu trắng lướt tới, chỉ phất tay là điểm ngã tên sai dịch. người đó liền cắp lấy chàng lao vút khỏi đám người phóng như bay về hướng thành Cô Tô.
Giữa thanh thiên bạch nhật, lại ở chỗ đông người mà dám cướp tội phạm ngay trước mũi huyện quan!
Cả lão huyện lệnh lẫn viên biện sự nhất thời ngẩn mặt ra, phải một lúc mới trấn tĩnh lại, quát lên ra lệnh cho bọn thủ hạ, "Còn giương mắt nhìn gì nữa? Ðuổi theo mau!"
Mười mấy tên lính lệ, sai dịch vội cuống cuồng đuổi theo.
Nhưng bạch y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuc-cam-do/2392800/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.