Trương Liêm nằm ngửa trên cây chẳng thể nào nhìn thấy tình hình bên dưới ra sao, nhưng chỉ nghe tiếng binh khí chạm nhau chan chát, tiếng kình phong phần phật và ánh thép ánh ngọc tiêu ngời ngời cũng đủ thấy lạnh toát mồ hôi.
Qua đi thời gian một tuần trà, hốt nhiên đồng thanh nghe tiếng hai nữ nhân thét lên, tiếp liền giọng Tranh Au Hùng lạc đi, "Ngươi trúng ta một kiếm, ta ăn ngươi một ngọn tiêu xem như chẳng nợ gì nhau, hẹn sau này đánh tiếp! "
Triệu Khanh Khanh quát lớn, "Ngươi còn chưa giao Trương lang của ta ra mà đi ư?"
"Sao lại không đi?"
"Ngươi dám!"
Trương Liêm nghe ra hai vị nữ nhân quyết đánh đến lưỡng bại câu thương, trong lòng hơi hoảng, nhưng sau khi nghe Triệu Khanh Khanh quát hai tiếng ngươi dám, rồi tất cả trở nên yên tĩnh.
Chỉ nghe giọng Tiểu Liên vang lên, "Chúng ta nhanh chạy theo giúp vị thư thư kia một tay! "
Tiểu Cúc cười khổ nói, "Chút võ công như chúng ta mà giúp gì được người khác, cứ xem bọn họ hai người như hai làn gió nháy mắt đã chẳng thấy đâu, như chúng ta há theo kịp sao? Chẳng bằng tìm nơi ẩn thân tu luyện thêm võ công, nếu không thì đến chiếc Song long ngọc lệnh kia cũng không giữ nổi!"
Tiểu Liên thở dài một hơi nặng nề nói, "Chớ nên nhắc đến chiếc Song long ngọc lệnh kia nữa, vừa rồi cũng chỉ vì ngươi nhắc đến nó mà suýt nữa tính mạng chúng ta đều nguy. Giờ nhân khi trời chưa tối, nhanh rời khỏi đây."
"Còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuc-cam-do/2392785/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.