Tô Hạc Đình thầm nghĩ: Sao lúc giận mà anh ta cũng đáng yêu vậy.
Mèo rũ đuôi, hùng hồn đanh thép đáp lời Chỉ huy: “Lần trước chúng ta uống với nhau ở quán rượu, tôi uống mười mấy ly mới say, mười mấy ly đấy nhá.” Mèo nhấn mạnh “mười mấy ly”, rồi lại tự mình ăn năn, thành khẩn bảo, “Ai ngờ hôm nay mới uống có ly thôi đã gục, ngại quá. Cái Hội Nói tục này đúng là ghê gớm thật, uống rượu cũng phải khác người.”
Tạ Chẩm Thư “Ừm” tiếng tỏ ý cậu nói tiếp.
Tô Hạc Đình nói tiếp: “Tôi ngồi đó chờ anh mãi mà anh chẳng đến, tôi lại chẳng có việc gì làm, cứ mãi không uống rượu thì lộ liễu quá, đã diễn thì phải diễn tới cùng chứ, tình cờ tôi lại quen em gái… cô em này.”
Ông trời chứng giám, em gái của cậu chỉ có mình Lộ Lộ mà thôi, còn lại là gọi chung hết, tí thì nói nhầm.
Tạ Chẩm Thư nói: “Cậu tận tâm với nghề nhỉ.”
Tô Hạc Đình thò tay lôi cặp kính từ trong túi áo ra đeo lên, nói: “Cũng gọi là thế, làm nằm vùng phải dày công rèn luyện mà.”
Tạ Chẩm Thư: “…”
Qua cặp kính, anh bất thình lình gọi một tiếng “Thầy”.
Tô Hạc Đình đang làm bộ làm tịch tí thì sặc nước miếng, mặt cậu tức thì đỏ ửng lên, khổ nỗi đang bị đè lên tường nên chẳng trốn được đi đâu, ánh mắt cậu lướt từ cổ Tạ Chẩm Thư sang ngôi sao chữ Thập của Tạ Chẩm Thư, cái nóng ran trong cổ họng lan lên tận đầu lưỡi, cậu nói: “Làm, làm gì vậy!”
Tạ Chẩm Thư: “Gọi cậu.”
Tô Hạc Đình nói: “Không được gọi như thế.”
Tạ Chẩm Thư gọi: “Thầy.”
Tai mèo của Tô Hạc Đình vểnh lên như sắp xì khói tới nơi. Ánh mắt cậu dữ dằn: “Cấm gọi lung tung!”
Ánh mắt Tạ Chẩm Thư khẽ lấp loáng như đang quan sát phản ứng của Mèo. Lát sau anh bảo: “Cậu bảo đã diễn thì phải diễn đến cùng mà.”
Tô Hạc Đình không hiểu Chỉ huy đang tính giở trò gì, bởi vậy cậu bèn ậm ừ hùa theo mua vui cho anh: “Được rồi, em học sinh này có chuyện gì không?”
Tạ Chẩm Thư: “Muốn học.”
Tô Hạc Đình: “Hả?! Học, học cái gì cơ?”
Tạ Chẩm Thư đáp: “Học uống rượu cùng em gái.”
Mèo như bị giẫm phải đuôi, giương nanh múa vuốt đốp lại: “Không được!”
Đúng lúc ấy, đèn ở lối ra vào tự động tắt ngấm, chỉ còn một ánh đèn con vẫn đang sáng ở đầu cầu thang. Ánh sáng cam bảng lảng bên cạnh hòa bóng hai người thành một.
Tạ Chẩm Thư hỏi: “Không được ư?”
Tô Hạc Đình dựa vào tường ngoan cường giả vờ trấn tĩnh, tỏ thái độ dứt khoát: “Tôi không dạy cái này.”
Tạ Chẩm Thư khẽ gật đầu, ngôi sao chữ Thập bên tai lẩn vào trong bóng tối, anh nói: “Thế cái khác thì sao, có dạy cái khác không?”
Tô Hạc Đình nói: “Không dạy, tôi tan lớp rồi.”
Tạ Chẩm Thư liếc đồng hồ: “Vẫn chưa hết giờ mà.”
Tô Hạc Đình nói: “Làm trò thì phải nghe lời chứ, tôi bảo tan lớp tức là tan lớp rồi.”
Tạ Chẩm Thư lại “Ừm” rất khẽ, ánh mắt anh tựa một chú chó lớn bị cướp kẹo mà vẫn đang ngậm giấy gói. Không còn đeo máy phun sương cải trang làm vẻ ngoài anh đẹp hơn hẳn, biểu cảm mất mát mà anh trưng ra vô cùng đốn tim.
Ngực Tô Hạc Đình cứng lại, trái tim cậu mềm đi, cậu vớt vát đúng lúc: “Được rồi, kéo dài thêm hai phút nữa vậy. Em Tạ, em muốn học cái gì?”
Mèo hất hàm khoanh tay. Tóc đen bên tai cậu bị gọng kính dồn vào làm vổng lên, lúc nói chuyện lọn tóc còn nhấp nhô theo tai mèo, nhưng vẻ mặt cậu nghiêm túc, thái độ trịnh trọng như một thầy giáo thực thụ.
Tạ Chẩm Thư nói: “Ôm.”
Tô Hạc Đình nói: “Tôi là thầy giáo nghiêm chỉnh đàng hoàng đấy!”
Tô Hạc Đình giữ vững nguyên tắc của một diễn viên, cậu giơ tay đặt lên ngực Tạ Chẩm Thư như đang kháng cự cám dỗ, nói: “Không được, đổi cái khác đi.”
Tạ Chẩm Thư nói: “Đồ lừa đảo.”
Tô Hạc Đình: “Đổi cái khác thì chắc chắn tôi sẽ đồng ý, nói điêu làm cún.”
Tạ Chẩm Thư bèn nói: “Liên kết ý thức.”
Tô Hạc Đình đỏ mặt, tim đập rộn lên, cậu cuống cuồng đáp: “Cái này, cái này cũng không được, em bình tĩnh lại đi, không học trò người lớn!”
Tạ Chẩm Thư nói: “Cún.”
Tô Hạc Đình: “Em chửi tôi đấy à!”
Tạ Chẩm Thư thu tay về.
Tô Hạc Đình thấy không ổn, bèn tức thì kéo áo phông của Tạ Chẩm Thư lại: “Chửi xong là quảy đi luôn đấy à? Tôi không phải cún, tôi…” Trong cơn hoảng loạn, cậu tóm lấy cổ tay Tạ Chẩm Thư rồi đan mười ngón tay vào bàn tay anh, “dạy em nắm tay!”
Góc nhỏ tức thì lặng như tờ, hai người tay trong tay dưới góc khuất mờ tối. Không xa bên trên Tô Hạc Đình là ánh sáng cam lờ mờ, cậu cảm thấy lòng bàn tay mình vã mồ hôi mướt mát, như thể trước giờ chưa từng nắm tay ai vậy.
Cửa trên tầng bỗng bật mở, Ẩn Sĩ thò đầu ra ới xuống cầu thang vắng: “Hai người lên chưa?”
Không ai đáp.
Ẩn Sĩ quấn khăn tắm, không dám chạy lung tung ra khỏi phòng. Y im lặng lắng nghe mà không thấy động tĩnh nào dưới tầng, bèn lẩm nhẩm mấy câu rồi lại rụt đầu về, đóng cửa lại.
Tô Hạc Đình muốn rút tay ra nhưng Tạ Chẩm Thư lại nắm chặt lấy. Cậu khẽ nhắc: “Này…”
Tạ Chẩm Thư nói: “Thầy đã dạy xong đâu.”
Tô Hạc Đình có biết nắm tay đâu, cậu làm gì có kinh nghiệm, chỉ biết nắm bóp bừa cho xong. Cậu nắn ngón tay Tạ Chẩm Thư, tới nỗi sắp phải bưng mặt che tới nơi rồi, bảo: “Được rồi được rồi…”
Tạ Chẩm Thư cúi mặt nhìn bàn tay đan xen của hai người cùng ngón tay đang nắn b óp của Tô Hạc Đình.
Ẩn Sĩ trên tầng thay sang đồ ngủ xong là thấy khỏe như vâm, mỗi tội đói. Y mở cửa ra, chẳng biết Tô Hạc Đình ở phòng nào, bèn khẽ khàng gọi: “Mèo—”
Tô Hạc Đình tức thì trở nên sốt ruột, tay cũng không ngọ nguậy nữa.
Ẩn Sĩ như bóng ma, sợ mình làm phiền đến giờ giấc nghỉ ngơi của Tạ Chẩm Thư, gọi một lần không thấy ai đáp nên bèn lén lút mò ra ngoài đưa hai tay bụm miệng, gọi thật khẽ tiếng nữa: “Tô Hạc Đình—”
Tô Hạc Đình thầm nghĩ: Gọi hồn à!
Ẩn Sĩ tự lẩm nhẩm: “Chạy đi đâu rồi ta?”
Y gan lên, nhoài người ra lan can cầu thang ngó xuống dưới. Bên dưới chỉ có đúng một ngọn đèn tường, trông khiếp vô cùng. Y lê dép xuống mấy bậc thang rồi khom lưng ló đầu ra.
Tô Hạc Đình nhìn y thò mặt mà vẹo cả người, nói: “Ông—”
Ẩn Sĩ nhìn một lát thì thấy ở chỗ tối om nọ có hai cái bóng, y giật mình hét lên rồi ngã dập mông xuống cầu thang làm y kêu “oái” một tiếng, đau muốn gào lên.
Đèn chỗ lối ra vào sáng “phụt”.
Đèn sáng lên, Tô Hạc Đình đỏ mặt tận mang tai, chắp tay sau lưng nói: “Ông làm sao đấy?”
Ẩn Sĩ kêu: “Cậu làm sao đấy! Hai người… Đêm hôm không bật đèn mà cứ đứng ngoài cửa thế làm gì?! Nghe thấy tôi xuống mà cũng chẳng ừ hử lấy một tiếng!”
Tô Hạc Đình trưng ra vẻ mặt phức tạp: “Tôi thích thế đấy.”
Ẩn Sĩ mắt chữ o mồm chữ a đỡ eo bò dậy, đi lạch bạch xuống cầu thang, nói: “Thế thì cậu cứ đứng đó đi, anh Tạ, cảm ơn nhé! Bộ ngủ này mặc thích lắm.”
Nói được nửa lời thì y thấy Tạ Chẩm Thư vẫn đang mặc áo phông đen, xong lại thấy Tô Hạc Đình cũng chưa thay đồ thì bỗng vỡ ra vài điều bí mật, vài thông tin gây khó xử.
Ẩn Sĩ bấm bụng: Trời má! Hai người đứng đây nãy giờ, không thay quần áo, không tắm rửa, chắc là đang thủ thỉ tâm tình rồi? Sao mình lại vô duyên như thế cơ thứ? Lại còn chạy xuống trước mặt!
Y biến sắc, thái độ thoắt thay đổi, nói: “Tôi xuống xem hai người có còn ở đây không nữa ấy mà, vẫn còn là tốt rồi, không có gì, không có gì đâu!” y lùi về mấy bước, tay ôm lan can, “Không có chuyện gì thì tôi lên tầng nhá.”
Tô Hạc Đình: “…”
Ông cảm thấy mình ý tứ lắm đấy hả?
Lăn lộn quá nửa đêm, lưng quần áo cậu đã ướt sũng mồ hôi, giờ nắm tay mà lòng bàn tay cậu cũng toàn mồ hôi. Tô Hạc Đình bèn vội vàng nhảy ra khỏi lối ra vào rồi bảo Tạ Chẩm Thư: “Tôi đi tắm đây.”
Cái đuôi phất một cái, cậu đã đẩy Ẩn Sĩ ra lên cầu thang.
Ẩn Sĩ đối mặt với Tạ Chẩm Thư, y cúi rạp đầu, mãi lâu sau mới rặn ra được một câu: “Ờ… Vậy anh cũng đi tắm đi?”
Tạ Chẩm Thư: “?”
Anh khẽ nhíu mày, quay lại bật đèn phòng khách lên.
Cả căn nhà bỗng sáng choang, suýt thì lóa mắt Ẩn Sĩ. Y lồ ng tay áo ngủ vào nhau đi theo sau Tạ Chẩm Thư, đi được mấy bước thì chỉ vào bức tranh trên tường: “Ô, đồ cổ à?”
Tạ Chẩm Thư nói: “Ừ.”
Ẩn Sĩ đứng trước bức tranh giả đò thẩm định một phen, đầu óc đã bay lên mấy tầng mây mà lại sợ mình hỏi thẳng đuột thì thô thiển quá, bèn hỏi vòng vo: “Tranh này chắc khó mua lắm nhỉ?”
Tạ Chẩm Thư mở nắp chai nước, quay lại nhìn bức tranh rồi đáp: “Hai mươi đồng.”
Nghe xong câu trả lời, Ẩn Sĩ không khỏi trân trối nghẹn lời, nhưng lòng lại nhẹ đi, bước chân cũng khẽ khàng hẳn, không cẩn trọng nữa. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi y nghe xong giá cả thì lại thành như vậy, sống trong thế giới mới được mấy năm rồi, ngày nào cũng quanh quẩn ở mấy chỗ như khu tập thể rồi tầng hầm, mỗi một đồng tiền đều quý như sinh mạng cả.
Ẩn Sĩ nói: “Ở thế giới cũ tôi cũng có căn hộ riêng, vẫn chưa trang hoàng gì đâu, chờ…”
Nói tới đó, y bỗng ngắt lời.
Ẩn Sĩ gượng cười: “Thôi, không nói nổi chuyện cũ đâu, giờ mà nói nghe chán đời lắm. Anh Tạ, nhà có thực phẩm nấu ăn không? Tôi nấu tí đồ cho hai người, hai người cơm nước xong rồi đi nghỉ.”
Ẩn Sĩ biết tự giác trả ơn, đoán hai người cũng đói bụng rồi nên bèn xuống bếp nấu cơm. Nấu được nửa chừng thì Tô Hạc Đình tắm xong đi xuống.
Mèo vắt khăn lên, đổi sang Tạ Chẩm Thư tắm.
Ẩn Sĩ chờ Tạ Chẩm Thư lên tầng rồi mới ngoắc Mèo, gọi: “Qua đây nói chuyện tí, không một mình tôi đứng nấu buồn lắm.”
Tô Hạc Đình rót nước, nói: “Nói chuyện gì?”
Ẩn Sĩ hỏi: “Virus của cậu diệt được chưa?”
Tô Hạc Đình đáp: “Chưa.”
Ẩn Sĩ gọt cà rốt, nói: “Tôi nghĩ là không dễ đâu, cậu cũng chẳng có kinh nghiệm gì,” nói rồi y nhảy luôn sang câu khác, “nhưng mà anh Tạ đáng tin tưởng đó.”
Tô Hạc Đình: “…”
Không đâu, anh ta cũng chẳng có kinh nghiệm gì sất.
Ẩn Sĩ nói: “Cơ mà bạn Tô này, tôi có một câu hỏi, cậu, bình, bình thường hai người hay xưng ba con à?”
Tô Hạc Đình: “?”
Ẩn Sĩ nói: “Tôi nghe thấy cậu gọi anh Tạ là ‘ba’, làm tôi tí nữa phanh nát—”
Tô Hạc Đình tưởng mình nghe nhầm, không khỏi đè giọng kinh hãi hỏi: “Tôi gọi cái gì cơ?!”
Ẩn Sĩ bỏ cà rốt đã gọt xong vào bát, đáp: “Ba đó.”
Tô Hạc Đình không tin, cậu nắm chặt cốc nước nghĩ: Tửu lượng của mình kém như vậy ư? Bảo sao anh ta giận… Uống say cái là gọi người ta là ba cái tật gì vậy!
Trí nhớ của Mèo không hoàn chỉnh, cậu không nhớ ở thế giới cũ mình có gia đình hay không, trong tài liệu của Báo Đen cũng không ghi, bởi vậy nhất thời cậu không hiểu nổi mình tức cảnh sinh tình hay là chỉ gọi bậy bạ đơn thuần thôi.
Ẩn Sĩ thấy Tô Hạc Đình không đáp thì càng tin hai người kia bên nhau theo cái kiểu mà mình không thể tưởng tượng nổi. Y chân thành cảm khái: “Không ngờ đó.”
Tô Hạc Đình bó tay, cắt lời y: “Đừng có đoán mò!”
Ẩn Sĩ nói: “Cậu cũng đừng có la tôi như má vậy, má còn phải cho cậu một trận đấy.”
Tô Hạc Đình: “Nói lúc say cũng tính à? Quên chuyện đó đi giùm tôi cái.”
Ẩn Sĩ nhặt rau, nói: “Ở chỗ má tôi cũng chưa từng thấy rau tươi thế này, hoài niệm quá đi mất thôi. Đúng là con người mà, ý chí kém quá, má nó, như ở thế giới cũ ấy, một tuần chí ít tôi cũng có thể ra ngoài ăn vặt mấy bữa, giờ suốt ngày ăn nấm.”
Tô Hạc Đình cầm nước lên uống được một nửa thì nghe thấy Ẩn Sĩ hỏi.
“Bao giờ hai người đi đăng ký?”
Tô Hạc Đình gượng nuốt nước xuống, lại tưởng mình nghe nhầm nữa, hỏi: “Đăng ký cái gì?!”
Ẩn Sĩ nói: “Giấy phép kết đôi, cậu đừng giở trò sở khanh chứ.”
Ẩn Sĩ còn bối rối hơn cả Tô Hạc Đình: “Ơ hay, đến liên kết ý thức hai người cũng đã làm rồi, chẳng nhẽ định kết nghĩa anh em à?” y thả rau vào nước, miệng vẫn lải nhải, “Phải đăng ký làm chứng rồi mới được sống chung, không cẩn thận Hình Thiên bắt cậu đó! Tôi thấy tình hình hiện giờ không ổn tí nào cả, cậu lại còn là tội phạm bị truy nã nên không thể làm hoành tráng được, chỉ có má, Giai Lệ, Lộ Lộ, tôi, với hai người nữa thôi, mọi người cùng tụ tập ăn bữa cơm là được.”
“Không,” Tô Hạc Đình không bắt kịp tốc độ của Ẩn Sĩ, “ông bố trí cặn kẽ quá rồi đấy? Còn chưa…” cậu muốn nói “còn chưa tới bước đó cơ mà”, nhưng rồi lại thấy sai sai, “chưa có gì cả.”
Ẩn Sĩ nói: “Anh ta nhảy vào xe áp tải bế cậu ra đấy.”
Tô Hạc Đình: “…”
Ẩn Sĩ nói tiếp: “Sau đó chăm sóc cho đến khi cậu tỉnh rồi lại liên kết với cậu, giữa đêm hôm còn đi tìm tôi với cậu. Trời ơi là trời, Tô Hạc Đình à, thế mà cậu còn bảo là không có gì ư.”
Y đau đớn ôm đầu như thể Tô Hạc Đình là một tên phụ tình lăng nhăng.
Tô Hạc Đình cứ để yên cho Ẩn Sĩ nói tới nỗi tự hoài nghi chính mình.
Ẩn Sĩ nói: “Cơ mà cậu say nên có mấy chuyện không nghe. Tôi bảo này, cái gã người dao ấy quái thật đấy, gã không biết chữ đâu. Lúc đi tắm tôi càng nghĩ càng thấy sai, cứ coi như năm nay gã mới trưởng thành đi thì lẽ ra cũng phải học tiểu học ở thế giới cũ rồi, không thể một chữ bẻ đôi cũng mù tịt chứ.”
Tô Hạc Đình chợt nảy ra suy nghĩ: “Gã đó mù chữ á? Gã nói chuyện cũng ngắc ngứ lắm, được cái là rút dao cực nhanh.”
Ẩn Sĩ rót tương đã khuấy đều lên đồ ăn, đáp: “Đúng rồi, tôi cũng khó hiểu chỗ này, Vệ Tri Tân đã chịu chi bộn tiền để phẫu thuật phản xạ thần kinh cho gã thì gã phải có chỗ nào đó hơn người chứ? Tôi quan sát gã mà cảm thấy đầu óc gã như trẻ con ấy, nhất là lúc đánh nhau với cậu, gã cứ nói đi nói lại mình là A Tú.”
Tô Hạc Đình nhớ lại lúc đánh nhau với A Tú, đôi bên trao đổi không quá mười câu, thế mà A Tú quả thực rất kỳ quặc, lần nào gã hành động cũng là làm theo lệnh. Lúc trước cậu móc hẳn con mắt cải tạo của Rắn Lục ra mà A Tú vẫn có thể đứng trên tầng nhìn, quá vô tình rồi đi.
Ẩn Sĩ nói: “Cậu giết Vệ Tri Tân rồi, hai tên này không còn chỗ nào để đu bám nữa, e là sẽ dính lấy cậu như đỉa đấy. Rắn Lục không thông minh lại còn bộp chộp nóng nảy, tôi nghi tối qua hắn bị lợi dụng làm vũ khí lắm.”
Tô Hạc Đình đặt cốc nước xuống: “Cả hai tên này đều bị thương, nếu muốn tiếp tục báo thù thì phải cấy thể.”
Ở chợ đen có hằng hà sa số phòng khám ngầm, song rất hiếm phòng khám nào sửa được A Tú.
Ẩn Sĩ nghĩ một chút là hiểu, đưa đồ ăn đã xới cho Tô Hạc Đình, bảo: “Hiểu rồi, tôi sẽ nói với Sâm để nhờ bọn họ để mắt.”
Tô Hạc Đình: “Lần này đừng bảo Sâm.”
Ẩn Sĩ hơi sững người, đoạn đè giọng: “Đừng bảo tôi là cậu vẫn còn nghi ngờ Sâm chứ?”
Tô Hạc Đình bưng đ ĩa lên, đáp: “Nói gì thế? Không phải nghi ngờ ông ta, tôi thận trọng thôi.”
Cậu không nghi ngờ Sâm, Sâm với Giai Lệ cùng vào sinh ra tử, nhưng cậu nghi ngờ chợ giao dịch sau lưng Sâm. Lũ tấn công nhảy từ máy bay xuống tối qua đều là người lai dạng thú, khu vực có thể có đông người lai dạng thú ở chợ đen chính là chợ giao dịch.
Ẩn Sĩ nói: “Nhưng lúc bọn tôi cứu cậu, người của Sâm còn yểm trợ cho mà.”
Tô Hạc Đình nói: “Ừ, chúng ta cũng thanh toán thù lao rồi đấy.”
Thù lao chính là má Phúc, Tô Hạc Đình vẫn còn nhớ cái buổi sáng cậu tỉnh dậy, má Phúc ra ngoài để đi nói chuyện làm ăn với Sâm.
Ẩn Sĩ có phòng riêng trong Dao Trì, đối với Sâm y có thiện cảm chẳng kém gì Hội Nói tục, nghe thế đang chuẩn bị cảm khái nữa thì con người máy giúp việc gục đầu nãy giờ ở lối ra vào bỗng ngẩng lên, nhảy khỏi băng ghế nhỏ, kêu: “Thưa ngài, trời tối rồi!”
Rèm hai ô cửa phòng khách mở “roẹt” ra, ánh sáng tờ mờ từ bầu trời bên ngoài hắt vào.
Ẩn Sĩ xem giờ, kêu lên: “Nói ngược rồi! Hơn bảy giờ rồi đó, trời vừa mới sáng thôi.”
Người máy giúp việc lắc đầu lặp lại: “Trời tối rồi!”
Tô Hạc Đình nghĩ đến khu trừng phạt, cậu bèn dúi cái đ ĩa cho Ẩn Sĩ rồi bảo: “Cơm ngon lắm, tôi đi gọi người đây.”
Ẩn Sĩ kêu: “Ơ—”
Người máy giúp việc vội vàng đuổi theo Tô Hạc Đình lên tầng. Đến cửa phòng, Tô Hạc Đình còn chưa soạn xong bài nói trong đầu thì cửa đã mở ra.
Tóc Tạ Chẩm Thư ướt, anh mới tắm được nửa chừng đã đi ra. Nhìn thấy Tô Hạc Đình, anh lập tức bảo: “Tôi sắp lên mạng.”
Tô Hạc Đình nói: “Lên.”
Nói xong cậu mới nhớ ra hiện giờ mình không có mối nối, lên kiểu gì được.
Tạ Chẩm Thư nói: “Lâu thì mười hai tiếng, nhanh thì bốn tiếng, cậu…”
Tô Hạc Đình nói: “Tôi ở đây chờ anh.”
Tạ Chẩm Thư chỉ chờ nghe câu ấy, anh quay lại, để lộ những cơn mưa dữ liệu đang tuôn chảy ồ ạt trong phòng. Bàn điều khiển sáng trưng, các loại dữ liệu của khu trừng phạt đang nhả tới tấp giữa không trung.
Tô Hạc Đình nhìn thấy những từ then chốt như “Chào đời” và “Ngạo Nhân”. Cậu đoán, đây chính là phân tích dữ liệu giúp Chỉ huy có khả năng “tiên đoán” trong khu trừng phạt.
Tạ Chẩm Thư bước vào bình dinh dưỡng, bàn điều khiển tự động hạ giác nối xuống, điều khiển mối nối phức tạp. Anh sờ vào máy liên lạc ở gáy, bảo: “Tôi đi đây.”
Tô Hạc Đình thấy là lạ, đáp: “Ừa, đi sớm về sớm nhé.”
Tạ Chẩm Thư bèn cắm liên kết vào.
“Hàng phòng ngự cấp một khởi động…
“Bảo vệ ngài an toàn.
“Xin giữ tỉnh táo mọi lúc.
“Chú ý thời gian kết nối, tránh tiêu hao thể lực quá độ.
“Chào mừng ngài…”
Toàn bộ màn hình treo trong phòng biến mất sau khi âm thanh tắt phụt, chỉ còn cơn mưa dữ liệu đang ồ ạt đổi mới. Tạ Chẩm Thư nửa nằm, anh nhắm chặt mắt, ngôi sao chữ Thập rũ bên cổ, trông anh như đã ngủ đông, chỉ có ngực vẫn còn phập phồng rất khẽ.
Ừm—
Tô Hạc Đình ngắm Chỉ huy một lúc rồi nghiêng tai mèo hỏi con người máy giúp việc: “Anh ấy không lạnh à?”
Người máy giúp việc cúi đầu nhìn cái tay xẻng của mình, rồi nó chợt nhanh trí đổi tay xẻng thành máy sưởi, nhắm vào Tô Hạc Đình thổi gió nóng.
Tô Hạc Đình bị gió thổi rối mù cả tóc, cậu vội vàng ngăn nó lại: “Không phải tao, tao không lạnh.”
Người máy giúp việc dừng thổi gió.
Tô Hạc Đình hỏi: “Bình thường anh ấy toàn lên mạng thế này thôi hả?”
Người máy giúp việc buông thõng hai tay, gật đầu.
Tô Hạc Đình bèn kéo lấy cái ghế xoay ngược lại rồi ngồi xuống. Cậu giơ một tay chống cằm, cứ thế nhìn Tạ Chẩm Thư chăm chú, nghĩ bụng: Anh ta chỉ một mình đăng xuất đăng nhập như vậy thôi, nhưng rõ ràng anh ta biết mình từ trước mà nhỉ, sao chẳng đả động đến vậy?
Hồi lâu sau.
Mèo nghĩ: Mình nên hỏi thẳng hay là chờ anh ta khai đây?
Tiếc thay mặt Chỉ huy lạnh như đá, hoàn toàn chẳng hay biết nỗi lòng của Tô Hạc Đình. Liên kết cũng giống như hồn lìa khỏi xác vậy, dù cơ thể ở đây nhưng nó lại lạnh cóng.
Tô Hạc Đình xịch ghế lại gần, sát tới mức gần chạm vào bình dinh dưỡng. Cậu nhìn vào bên trong, đống dây rợ liên kết mang cảm giác kim loại lại khiến Tạ Chẩm Thư bình thường vốn đã có vẻ xa xách càng tái nhợt.
Người máy giúp việc nói: “Cậu Mèo nên ăn đi.”
Tô Hạc Đình nói: “Tí nữa.”
Người máy giúp việc bật sáng thời gian biểu, nói: “Cậu Mèo nên ăn—”
Tô Hạc Đình hỏi: “Khoan đã, cái này cũng là Tạ Chẩm Thư cài đặt à?”
Cậu chẳng hề trông đợi con người máy giúp việc sẽ trả lời, nhưng nào ngờ nó lại đáp: “Mọi thứ liên quan đến cậu Mèo đều do anh Tạ cài đặt.” Nói rồi không chờ Tô Hạc Đình hỏi thêm, nó đã chuyển lại về tay xẻng như cũ, che mặt bảo, “Trên thế giới này không có gì quý giá hơn cậu Mèo.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]