Tạ Chẩm Thư mở ví ra, phát hiện mình không có tờ tiền mệnh giá nhỏ nào, bởi vậy bèn lấy tờ hai trăm đồng đưa cho đối phương. Ngoài tiền để dành thì còn phí bồi thường, bình thường lúc còn ở khu tập huấn anh cũng tiết kiệm nên ra ngoài anh không thiếu tiền.
Cậu mù không những thản nhiên yên lòng nhận tiền mà còn căng má lên nhìn Tạ Chẩm Thư bằng đôi mắt vô hồn, nói: “Cần tôi ký cho không?”
Tạ Chẩm Thư nói: “Không cần đâu.”
Anh nhìn bức tranh, trên bức vẽ chỉ có mỗi hai góc nhọn nhô lên là còn trông giống tai mèo, còn lại thì chả thấy giống mèo mỉu ở đâu. Mực chưa khô, lại còn bị cậu mù lấy ngón tay quẹt nên nhìn từ xa trông như bánh nướng than bị khét vậy.
Cái tranh này chẳng cần ký tên người ta cũng nhớ rồi.
Cậu mù bảo: “Anh tốt quá, giọng nghe cũng trẻ, anh làm nghề gì thế?”
Tạ Chẩm Thư đáp: “Tôi… đánh nhau.”
Giọng đối phương hồ hởi: “Anh là lính thuộc đơn vị tác chiến ga hả? Hồi xưa tôi từng qua đó vẽ rồi đấy!”
Liên minh phía Nam không như liên minh phía Bắc, khoa học kỹ thuật của bọn họ phát triển đình trệ, vẫn còn dùng tàu, tiền mặt với tranh tuyên truyền. Đúng như cậu mù bảo, bộ đội tác chiến thường tìm nhân viên chuyên nghiệp đã qua trường lớp đến vẽ để phân phát tranh tuyên truyền chiêu mộ tân binh sang những vùng lân cận.
Tạ Chẩm Thư nói: “Ừm.”
Đối phương nói như pháo rang: “Tôi ở ngoại ô khu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuan-diem-thu-kich/2880543/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.