Tạ Chẩm Thư vừa rửa tay xong, ngón tay còn lạnh cóng, đặt lên cổ cậu mù làm cậu ta khẽ run lên.
Cậu mù nói: “Tôi biết đường mà.”
Tạ Chẩm Thư đưa mắt quan sát hành lang, hai đầu đều không có hành khách. Não anh xoay chuyển, trong vòng mấy phút này phải xử lý xong thi thể trong nhà vệ sinh, bằng không sẽ gây náo động. Anh dùng một nửa tâm tư đáp lời cậu mù: “Cậu biết à?”
Cậu mù dường như chẳng để bụng: “Ừa, bắt đầu từ chỗ này đi qua năm cửa, sau đó rẽ phải. Tôi đóng hờ cửa, để hé một đoạn cho mình rồi, không nhầm được đâu.” Cậu ta vô cùng ngây thơ, chỉ chực khoe hết những điều mình biết ra, “Vì đi tàu nên tôi đã học thuộc toa với cả buồng đấy.”
Tạ Chẩm Thư đến trước cửa, quả nhiên cửa chỉ khép hờ. Anh mở cửa ra thì thấy mặt đất la liệt những món đồ cậu mù làm rơi lúc ra ngoài.
Cậu mù vịn cửa, vẻ mặt còn hơi đắc ý: “Tới rồi này.”
Tạ Chẩm Thư nói: “Cậu ngồi yên đi, tôi gọi phục vụ tàu đến dọn.”
Cậu mù lần tìm quả chuông trong phòng, bảo: “Rung chuông là được.”
Tạ Chẩm Thư nhẹ nhàng đẩy cậu mù vào cửa: “Để tôi đi.”
Cậu mù nơm nớp hỏi: “Anh giận tôi à? Xin lỗi, tính tôi hay nghĩ lung tung quá, tôi…” ngón tay cậu ta bấu lấy tay áo, “tôi mót đi quá, mà anh thì lại đang trong nhà vệ sinh.”
Tạ Chẩm Thư nói: “Tưởng cậu bảo cậu lo cho tôi?”
Cậu mù nói: “Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuan-diem-thu-kich/2880541/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.