Lúc trời sắp tối thì 7-006 tỉnh dậy.
Tạ Chẩm Thư nhấc mí mắt lên như người thợ săn bị đánh thức. Lò sưởi điện đã tắt, anh lặng lẽ ngồi trên ghế, nếu 7-006 có bất kì cử động nguy hiểm nào, anh có thể vùng dậy ngay tức thì.
Ngờ đâu 7-006 ngơ ngác nhìn một hồi, nói: “Hi.”
Tạ Chẩm Thư cầm cốc, không đáp lời hắn.
7-006 ngáp một cái, hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Hắn hỏi tự nhiên như đang ở nhà mình vậy.
Tạ Chẩm Thư nói: “17 giờ.”
Mắt 7-006 nhập nhèm vì buồn ngủ, giọng mũi vẫn rất nặng, “Ồ” tiếng. Lúc này hắn đang không thích phản ứng lại người khác lắm mà chỉ đờ đẫn nằm thần người trên giường. Một lúc lâu sau hắn hỏi: “Anh cởi [email protected] áo tôi đấy à?”
Tạ Chẩm Thư bóp nát cái cốc giấy, nói: “Bị ướt.”
Ánh mắt 7-006 quay về phía Tạ Chẩm Thư. Một hồi sau hắn tỉnh táo lại một chút, vẻ bất cần đời lại xuất hiện, hắn nở nụ cười nhạt thếch, nhắm đúng bãi mìn của Tạ Chẩm Thư mà nhảy vào: “Đối thủ ân cần săn sóc như anh đúng là hiếm có khó tìm, không hổ là người tốt mà. Người tốt ơi, trả quần áo cho tôi được không? Tôi nằm trong chăn như này chẳng giống bị bắt đâu, mà giống như bị bắt gian thì đúng hơn ấy.”
Vừa mở mắt đã bép xa bép xép nói hươu nói vượn.
Tạ Chẩm Thư không thèm để ý tới hắn.
7-006 lăn một vòng đến mép giường, cố nhìn xem Tạ Chẩm Thư đang mang vẻ mặt gì, hắn nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuan-diem-thu-kich/2880531/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.