Tô Hạc Đình giải quyết xong đám côn đồ thì kéo người đàn ông dưới sông lên, đưa tay vỗ vỗ mấy cái lên má ông ta.
Giây lát sau, ông ta sặc đôi tiếng rồi mở mắt ra. Cả người ông ta ướt như chuột lột, ông ta thở hồng hộc, nhưng đến lúc nhìn thấy Tô Hạc Đình thì phản ứng đầu tiên của ông ta lại là che mặt.
Tô Hạc Đình bèn nói: “Đừng che, tôi không đánh ông đâu.”
Qua khe hở cánh tay, ông ta dòm lén Tô Hạc Đình trong ánh sáng ảm đạm. Máu bắn lên tấm áo phông của cậu thiếu niên làm cổ áo cậu đỏ quạch, nhưng mặt cậu lại tỉnh bơ.
Tô Hạc Đình nói: “Lần sau đừng gào lớn thế.”
Cổ họng ông ta nuốt mấy cái rồi mới bỏ tay ra, giữa mùi máu tanh nồng, ông ta nhìn thấy xác anh Thần. Ông ta muốn cử động nhưng lại ngay lập tức phản ứng kịp, hỏi: “Là cậu ư? Cậu chính là người bảo vệ tôi ư?”
Tô Hạc Đình nói: “Là tôi.”
Người đàn ông ngờ vực hỏi: “Cậu là chó đầu đàn à?”
Chó đần chó khôn gì ở đây vậy.
Tô Hạc Đình cúi mặt thay đạn cho khẩu súng lục, xong cậu vén tóc ra cho người đàn ông nhìn rõ mặt mình, nói: “Tôi không phải chó. Này, nhìn kỹ chưa? Trông tôi thế này cơ mà.”
Người đàn ông lơ mơ đáp: “Nhìn kỹ rồi!”
Nhưng ở đây tối om nên Tô Hạc Đình không tin lắm. Cậu thò tay vào túi, móc ra một chiếc điện thoại di động nắp gập.
Khu Quang Quỹ đã bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuan-diem-thu-kich/2880481/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.